Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong “Vực”, nhiệm vụ ẩn cũng giống với nhiệm vụ kỳ ngộ trong các trò chơi khác, đều phải yêu cầu đạt đến một điều kiện nhất định mới có thể kích hoạt.

Mà nhiệm vụ ẩn trong trấn tân thủ Quý Huyền Nhất vừa phát hiện ra này, điều kiện kích hoạt cũng không quá hà khắc.

Hoá ra các nhiệm vụ ngày trong trấn không phải để tăng kinh nghiệm, mà là để tăng hảo cảm. Chỉ cần hảo cảm đạt mức Hảo Hữu, là có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn.

Tuy nhiên, Quý Huyền Nhất không biết điều này, nên khi nhìn thấy nhiệm vụ, hắn đã ngạc nhiên một lúc, sau đó mới hậu tri hậu giác bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Nhiệm vụ không có chỉ dẫn cụ thể, hơn phân nửa là điểm đột phá sẽ nằm ở chỗ một NPC khác trong trấn. Nhưng đây là game online thực tế ảo, Quý Huyền Nhất suy đoán hẳn là không đơn giản như vậy. Hắn cảm thấy trong phòng của Harman phu nhân nhất định cũng cất giấu một số tin tức quan trọng.

Quý Huyền Nhất đi một vòng trong phòng, phát hiện trên bàn của Harman phu nhân có một quyển bút ký đang mở, ghi lại các phương thuốc khác nhau, nhưng hắn chú ý nhất không phải điểm này.

Giữa trang bút kí có kẹp một tờ giấy, bên trên viết danh sách thuốc cần giao hôm nay.

Tờ giấy to khoảng một bàn tay, chữ viết dày đặc, gần như che kín. Quý Huyền Nhất cầm lên xem qua, phát hiện ngoài những người thường xuyên nhắc đến trong nhiệm vụ hàng ngày, còn có tên của một số NPC khác. Phía sau giấy ghi chú yêu cầu dược liệu của các NPC này.

Quý Huyền Nhất lật qua lật lại quyển sổ, phát hiện trên bìa dùng ám văn vẽ một đồ án không rõ ràng, phải giơ trước sáng mới có thể nhìn thấy. Hình vẽ này có hơi quen mắt, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra đã gặp ở đâu, do dự một hồi, hắn vẫn cất tờ giấy vào ba lô, bỏ quyển bút ký lại.

Phòng của Harman phu nhân mộc mạc sạch sẽ, chỉ có bếp lò quanh nồi nấu quặng hơi bừa bộn. Quý Huyền Nhất tìm kiếm một lúc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, dùng pháp trượng đẩy tro củi chồng chất trên lò ra. Quả nhiên bên trong có một mảnh giấy chưa bị thiêu hết, có thể thấy rõ mấy chữ “thuốc trị liệu” và “Hồng Bình Thảo”.

Nhìn qua hình như là phương pháp phối thuốc, nhưng không biết tại sao Harman phu nhân lại muốn đốt nó đi.

Quý Huyền Nhất nghĩ nghĩ, rồi bỏ mảnh giấy vào ba lô, không động gì dược liệu trong nồi. Harman phu nhân là dược liệu sư duy nhất trong trấn, dù giờ có đem dược liệu ra, cũng không có ai khác có thể giám định nó.

Quý Huyền Nhất xác định đã không còn manh mối nào khác trong phòng của Harman phu nhân, hắn rời khỏi vườn dược liệu và bắt đầu tìm kiếm NPC dựa trên thông tin từ tờ giấy, dò hỏi hướng đi của nàng.

Ngay khi hỏi NPC đầu tiên, Quý Huyền Nhất liền biết mình đang đi đúng phương hướng. Mặc dù đây là một trò chơi online thực tế ảo, nhưng NPC vẫn chỉ là AI, một khi người chơi hỏi những câu hỏi không được lập trình, NPC nghìn bài một điệu chỉ trả lời bằng câu “Xin lỗi, tôi không hiểu bạn đang nói gì.”

Nhưng khi Quý Huyền Nhất hỏi “Harman phu nhân đi đâu rồi?”, các NPC đều tỏ ra kinh ngạc. Một số nói “Harman phu nhân không phải đang ở vườn dược liệu sao?” trong khi số khác nói “Không biết, Harman phu nhân hôm nay chưa có nhờ người đi giao thuốc.”

Bất quá cũng chỉ có 2 câu trả lời này. Kể cả khi Quý Huyền Nhất thử đổi cách hỏi, chẳng hạn như “Harman phu nhân gần đây đang làm gì” hay “Harman phu nhân có nói chuyện với người lạ nào không?”, các NPC đều không có câu trả lời mới.

Quý Huyền Nhất cảm thấy hơi mệt tim. Harman phu nhân bình thường giao thiệp với rất nhiều người, tên ghi tờ giấy gần như bao quát hơn nửa số NPC trong trấn. Hắn mới hỏi được nửa số người thì đã đến thời gian bữa chiều.

Cũng không biết có phải vì bị đói khát ép đến đường cùng hay không, Quý Huyền Nhất lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ đến, định tìm mấy NPC có thân phận đặc thù hỏi trước.

Đầu tiên, hẳn là tìm trưởng trấn, vì trưởng trấn quản lý toàn bộ sự vụ của thị trấn, nhiệm vụ hằng ngày của ông ấy giao cho người chơi cũng đều là tìm đại một loại thuốc gì đấy để đem cho Harman phu nhân giám định. Có lẽ trưởng trấn sẽ biết thông tin gì đó.

Quý Huyền Nhất tìm thấy trưởng trấn ở trên đường, chưa kịp mở miệng thì trưởng trấn đã hỏi: “Quý Huyền Nhất, bạn đã giám định dược liệu chưa?”

Đây là câu hỏi bình thường NPC thúc giục khi thấy người chơi chưa hoàn thành nhiệm vụ, không liên quan đến nhiệm vụ ẩn.

Quý Huyền Nhất không trả lời mà nói thẳng: “Harman phu nhân không có ở đấy.”

Trưởng trấn quả nhiên đầu tiên cũng phải tỏ ra ngạc nhiên giống những NPC khác, nói: “Harman phu nhân không phải đang ở vườn dược liệu sao?”

Quý Huyền Nhất nhìn trưởng trấn, hỏi tiếp: “Ngài có biết nàng đi đâu không?”

Trưởng trấn ưu sầu đáp: “Tôi cũng không biết.”

Câu này thì không giống như các NPC trước đó. Quý Huyền Nhất trong lòng vừa động, tiếp tục hỏi: “Vậy ngài có biết Harman phu nhân gần đây tiếp xúc với người lạ nào không?”

“Không có, không có,” Trưởng trấn lắc đầu nói, “Thị trấn không có người lạ xuất hiện.”

Quý Huyền Nhất hỏi thêm vài lần, nhưng trưởng trấn vẫn chỉ lặp lại những câu trả lời đó, không cung cấp được thêm manh mối gì.

Một người chơi một NPC mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co nửa ngày, cuối cùng hắn đành chịu thua, thở dài chuẩn bị rời đi.

Ngay khi vừa quay người, hắn ngước mắt vô tình nhìn thấy một lọ dược liệu màu xanh lục ở cửa sổ phía sau trưởng trấn.

Quý Huyền Nhất dừng lại, lúc hắn tới chỗ trưởng trấn nhận nhiệm vụ ngày hôm nay không hề thấy lọ thuốc này. Hắn đi qua lấy lọ dược liệu xuống.

Khi Quý Huyền Nhất cầm được vào lọ dược liệu, trưởng trấn sau lưng hắn bỗng lên tiếng: “Đây là dược liệu mà Harman phu nhân đã cho tôi. Nếu phơi nắng vào ban ngày, buổi tối nó sẽ phát sáng.”

Quý Huyền Nhất sửng sốt một chút, quay lại nhìn trưởng trấn. Trưởng trấn không có biểu cảm gì đặc biệt, giống như đang nói mấy chuyện râu ria không quan trọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »