Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đen kịt, ánh trăng cũng không soi sáng được bao nhiêu. Cũng may là bởi vì giả thiết của trò chơi, bao quanh người chơi luôn có một vùng sáng mong manh, tuy rằng không đến mức biến thành một cái bóng đèn biết đi, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ đường dưới chân. Quý Huyền Nhất mang theo thủ vệ trưởng một đường lần mò đi đến chân núi, cũng không tốn sức lắm.

Khi đến chân núi, thủ vệ trưởng dừng lại, có vẻ như đã kích hoạt lời nhắc cốt truyện. Quý Huyền Nhất quay lại nhìn hắn , chỉ thấy thủ vệ trưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi đen nhánh, nghiêm túc nói: “Chính là ngọn núi này, Hồng Bình Thảo sinh trưởng trên sườn núi.”

Quý Huyền Nhất cũng chưa nhìn, ngọn núi này hắn rất quen thuộc, đây chính là nơi lúc trước hắn farm quái cùng bọn Nhất Đóa Tiểu Hoa. Chẳng qua lần này thủ vệ trưởng chỉ cho hắn một con đường khác đến đây thôi.

Thủ vệ trường nói xong lời thoại, lại nhắm mắt cắm đầu mà đuổi theo Quý Huyền Nhất. Quý Huyền Nhất lấy pháp trượng ra chuẩn bị dò đường. Vừa giơ lên đã thấy phía trước pháp trượng phát ra ánh sáng màu xanh óng ánh, hắn ngơ ra một lúc mới nhớ đây là kết quả do buổi chiều đã dùng lọ thuốc của trấn trường để làm thí nghiệm.

Cũng không ngờ hiệu quả của loại thuốc kia lâu như vậy, thế mà chưa biến mất.

Quý Huyền Nhất không nghĩ nhiều, dùng pháp trượng đẩy cây cối rậm rạp phía trước ra, hướng ngay giữa sườn núi mà đi lên.

Ngay từ đầu Quý Huyền Nhất còn định chiếu cố thủ vệ trưởng một chút, dù sao thì NPC này có vẻ hơi ngốc, chỉ biết cắm đầu đi thẳng, cũng không biết có thể ngã hay không. Sau đó lại phát hiện thủ viện trưởng hoàn toàn làm lơ mấy cái cây trên mặt đất, đến cả cái cây nhỏ bằng cổ tay đều trực tiếp đốn ngã, Quý Huyền Nhất liền mặc kệ hắn.

Bởi vì bị cây cối che mất tầm mắt, Quý Huyền Nhất gần như không thể phân rõ phương hướng, cũng may thủ vệ trưởng vẫn luôn ở đằng sau nhắc nhở hắn. Đi hơn 10 phút, Quý Huyền Nhất mới cảm thấy thực vật xung quanh trở nên thưa thớt dần, đường dưới chân cũng bằng phẳng hơn chút.

“Hồng Bình Thảo mọc ở chỗ này.” Thủ vệ trường đột nhiên nói.

Quý Huyền Nhất cũng đã nhận ra, chóp mũi hắn có cảm giác hơi tê tê, bên dưới thanh HP cũng xuất hiện một biểu tượng debuff màu đỏ, phần thông tin chú giải là “Mùi hương của Hồng Bình Thảo gây tê liệt nhẹ khi hít phải, không nghiêm trọng.”

Quý Huyền Nhất vốn còn cho rằng Hồng Bình Thảo hẳn là thực vật mọc dại, chỗ này mọc một cây, chỗ khác lại mọc một cây. Nhưng lúc hắn đẩy bụi cỏ ra mới phát hiện, trước mắt thế mà lại là một mảnh ruộng dược liệu được khai khẩn cẩn thận, một loại thực vật trông giống bình hoa màu đỏ xếp thành từng hàng thẳng lối chỉnh tề.

Đây rõ ràng là có người cố ý gieo trồng Hồng Bình Thảo, mà trong trấn ngoài Harman phu nhân ra, không còn dược tề sư nào khác. Thế nên người gieo trồng Hồng Bình Thảo cũng chỉ có thể là nàng.

Quý Huyền Nhất đột nhiên nghĩ tới gì đó, bất ngờ quay đầu nhìn về phía thủ vệ trưởng, nói: “Harman phu nhân là một thuật sĩ à?”

Như bị chạm vào đúng điểm mấu chốt, ánh mắt của thủ vệ trưởng – người vẫn luôn thừa thãi đi theo phía sau Quý Huyền Nhất lập tức thay đổi, thoạt nhìn có chút lúng túng, ng·ay sau đó, hắn thở dài, trả lời nói: “Không sai, Harman phu nhân là một vị thuật sĩ.”

Quý Huyền Nhất rốt cuộc cũng nghĩ ra mình đã bỏ quên điều gì, đồ án ám văn bí ẩn trên bìa bút kí của Harman phu nhân chính huy chương thuật sĩ đã được chỉnh sửa phức tạp hơn!

Bởi vì câu hỏi của Quý Huyền Nhất đã kích hoạt cốt truyện của thủ vệ trưởng, hắn bắt đầu nhỏ giọng kể lại chuyện năm xưa của Harman phu nhân.

Cốt truyện vẫn theo mấy motip cũ rích, đại khái tóm lại chính là rất lâu trước kia, Harman phu nhân bị trọng thương, được người trong thị trấn cứu, vì thế ở tại trong trấn, trở thành một dược tề sư, giúp người dân của trấn chữa bệnh. Sau đó trong một lần ngẫu nhiên, thủ vệ trưởng phát hiện thân phận thuật sĩ của Harman phu nhân, nhưng hắn hiểu rằng nàng là người tốt, lại chịu không nổi nàng ấy đau khổ cầu xin, quyết định sẽ giúp Harman phu nhân giữ kín bí mật này, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp nàng lên núi hái thảo dược.

“Không ngờ tới lại đột ngột mất tích,” thủ vệ thấp giọng nói: “Thị trấn không có người lạ, nhưng trên ngọn núi này lại có một đám cướp đến từ nơi khác. Tôi lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

Cướp? Quý Huyền Nhất sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới, không phải là mấy con tinh anh quái mà hắn và bọn Nhất Đóa Tiểu Hoa đã chém gϊếŧ mấy ngày liền đấy chứ? Nếu thật là vậy, một thủ vệ trưởng không đủ khả năng để cứu Harman phu nhân, phải biết rằng, lúc đó tổ đội tận 8 dps của Nhất Đóa Tiểu Hoa cũng mới chỉ gϊếŧ được mấy con quái tinh anh phía ngoài hang ổ thôi. Nếu muốn đi vào trong để cứu người, ít nhất cần một đội hình đầy đủ, còn phải vừa có buff vừa có tank mới được.

Chỉ là một nhiệm vụ ẩn ở trấn tân thủ thôi mà, không biếи ŧɦái đến mức như vậy chứ?

Quý Huyền Nhất lắc lắc đầu, ném mấy ý nghĩ lung tung trong đầu đi, hiện tại có suy nghĩ thêm nữa thì cũng vô dụng, còn không bằng ráng nhanh chóng tìm được manh mối. Hắn cau mày, bắt đầu xem xét cánh đồng Hồng Bình Thảo xem có tìm được manh mối nào lưu lại không.

Trên ruộng có không ít Hồng Bình Thảo mất nửa thân, hẳn là Harman phu nhân trong lúc thu thập dược liệu cũng không gặp vấn đề gì. Nhưng, dấu chân trên mặt đất rất hỗn loạn, không thể xác định hướng rời đi của Harman phu nhân.

Quý Huyền Nhất nhìn nửa ngày, cảm thấy đôi mắt cũng sắp mù đến nơi, đến một dấu chân hoàn chỉnh cũng không phân biệt được.

Trời đã quá tối rồi, chẳng lẽ phải chờ đến sáng mai lúc hừng đông mới quay lại xem thử sao?

Quý Huyền Nhất mất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, định bụng nhìn kỹ hơn. Trong khoảnh khắc vừa cúi đầu, một vật phát sáng chợt lóe qua mắt hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »