Chương 27

Quý Huyền Nhất trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, nhịn không được hừ một tiếng, xoay người sờ lên bút ký trên bàn, lật qua loa một hồi, chẳng tìm được thêm cái gì. Qua hơn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được biệt biệt nữu nữu mở miệng nói: “Này, lúc nãy tôi có hung dữ quá không?”

Thích Tần sửng sốt một chút mới ý thức được Quý Huyền Nhất là đang nói chuyện cùng mình, nhịn không được cười nói: “Vẫn còn tốt.”

Quý Huyền Nhất trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh có lẽ cũng không quá thích chơi trò chơi nhỉ? Nếu không muốn thì cứ nói với tôi, không cần miễn cưỡng, tổ đội gì đó, là tôi nói lung tung thôi.”

“Trò chơi này sao? Thật ra cũng rất thú vị” Thích Tần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Huyền Nhất bóng dáng, cười nói: “Hơn nữa anh nói lung tung cũng không sao, tôi muốn giúp anh cũng không hẳn chỉ là vì lời hứa đó.”

“Trên đời có rất ít người tốt bụng như vậy, giúp đỡ người lạ mà không cần báo đáp, lại còn là một tên không rõ lai lịch giống như tôi.” Thích Tần thật lòng, từ nội tâm mà nghiêm túc nói: “Bởi vì anh là một người thiện lương thích giúp đỡ mọi người như thế, cho nên tôi mới muốn trợ giúp anh, cùng làm bạn với anh.”

Làm bạn sao.

Quý Huyền Nhất: “…… À.”

Thích Tần thật cẩn thận hỏi: “Anh không vui sao?”

“Ha ha, tôi thật sự rất vui.” Quý Huyền Nhất đưa lưng về phía Thích Tần, mặt vô b·iểu t·ình nói.

Thích Tần: “A? Sao tôi……” Không cảm thấy thế nhỉ?

Không đợi Thích Tần nói xong, Quý Huyền Nhất mở miệng trước: “Lúc học cấp 3, tôi đánh gãy một chân Thích Tần.”

Thích Tần: “……?”

“À, còn có hai cái răng hàm sau,” Quý Huyền Nhất bình tĩnh mà nói: “Tìm anh làm đồng đội cũng vì cả Thiên Hạ đều là kẻ thù của tôi, tôi gϊếŧ người ta đến mức gà bay chó sủa, gi·ết đến mức phải lùi bước đầu hàng, danh sách những kẻ tôi thấy một lần gϊếŧ một lần ít thì cũng có tới 50 người, người muốn gϊếŧ tôi trong trò chơi nhiều đến mức không thể đếm xuể.”

“Cho nên tôi không phải là người tốt gì, anh cũng đừng ôm kỳ vọng quá lớn, giúp anh chẳng qua là vì lúc đó đầu óc nghĩ không thông thôi.” Quý Huyền Nhất chẳng hề để ý mà nói: “Nghe những thứ này rồi còn muốn giúp ta, vậy tùy anh thôi.”

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, một lát sau, Thích Tần “Ừm” một tiếng, nói: “Tôi đã biết, vậy tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Trầm mặc một lát, Quý Huyền Nhất cười nhạo nói: “Thích…… tên ngốc này.”

Nhưng trong lòng lại chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Quý Huyền Nhất lật cả bàn sách lên cũng không tìm thấy cơ quan, dứt khoát kéo ghế dựa ra ngồi vào, cẩn thận nghiên cứu bút kí của Harman phu nhân.

Trò chơi này về phương diện cốt truyện còn làm rất thật, logic không có lỗ hổng, manh mối cũng đều hữu dụng, nói không chừng có thể từ bút ký tìm được thông tin hữu dụng nào đó.

Thích Tần – một người khác ở trong phòng, lần mò từng mét một mà gõ mặt tường, muốn tìm thử xem có chỗ nào rỗng ruột không.

Biện pháp tuy hơi ngốc, nhưng không thể nói nó vô dụng, chỉ là cứ lộp bà lộp bộp bên tai, rất phiền. Gân xanh trên trán của Quý Huyền Nhất đều sắp bị anh gõ ra tới, phải ráng hít sâu, bình tâm tĩnh khí, cố gắng tập trung vào nội dung của quyền bút kí.

Bút kí của Harman phu nhân có cách trình bày rất chỉnh tề. Thuốc trị liệu, thuốc dùng cho kẻ địch, còn có những loại thuốc đặc thù như thuốc phát huỳnh quang, tất cả đều phân loại cẩn thận từng chút, thậm chí viết cả mục lục. Quý Huyền Nhất thất thần lật sổ, đôi mắt ngó đến “Nguyền rủa” trong danh mục thuốc dành cho kẻ địch thì dừng một chút.

[ Thuốc tê liệt]: Màu lam, phạm vi hiệu quả cực lớn, có khả năng ngộ thương chính mình, nếu bị nhiễm lượng nhỏ độc tính của Hồng Bình Thảo, có thể tránh hiệu quả của loại thuốc này.

Quý Huyền Nhất trong đầu vừa loé lên, còn chưa kịp nắm bắt tia linh cảm, phía sau liền truyền đến giọng của Thích Tần: “Tôi tìm được rồi!”

Quý Huyền Nhất quay đầu, liền thấy Thích Tần chỉ vào một mặt tường nói: “Nơi này rỗng ruột.”

Hoá ra chỉ là tìm được vị trí của ngăn ẩn mà thôi.

“À,” Quý Huyền Nhất không dao động mà xoay người, tiếp tục xem bút ký: “Chờ anh tìm được cơ quan mở ra nó thì nói……”

“Rầm” một tiếng vang lớn, Thích Tần đã nâng đại kiếm lên đào một cái động ngay trên vách tường.

Quý Huyền Nhất: “……”

Thấy Quý Huyền Nhất ánh mắt dại ra, Thích Tần hậu tri hậu giác nói: “Như vậy không được sao?”

Quý Huyền Nhất ngồi ở trên ghế, dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn hắn, trầm mặc một lúc lâu, mở miệng nói: “Được.”

Ở một mức độ nào đó mà nói, Quý Huyền Nhất cảm thấy Thích Tần người này, so với hắn hồi trước còn trâu bò hơn, thật sự...

Người chơi PVP ác tính thì đã là cái gì, cũng vẫn còn có vài người nữa như hắn, cả thiên hạ đều là kẻ thù. Nhưng làm nhiệm vụ theo cách như vậy, hắn trước giờ chỉ thấy mình Thích Tần.

Quý Huyền Nhất đi đến trước cái lỗ bị Thích Tần đào ra, phát hiện đó là một cái ngăn bí mật khoảng 1m², ở bên trong có đặt một rương gỗ.

Quý Huyền Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may chiếc gương này không bị khóa. Hắn đem rương gỗ ra ngoài mở ra, bên trong ngăn nắp sắp xếp gọn gàng khoảng mười mấy lọ dược tề.

“Là cái này sao?” Thích Tần hỏi.

Quý Huyền Nhất gật gật đầu, nói: “Chính là cái này, đi, chúng ta đi tiểu quảng trường thôi.”