Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thuật Sĩ Không Chính Hiệu

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Huyền Nhất đặt tên Quý Huyền Nhất, vì đây là tên của hắn trong thế giới thực. Dù sao cũng là lần đầu chơi game thực tế ảo, không cần phải cố nghĩ cái tên lạ quá khiến người khác chú ý.

Mà Mộc Huyền Nhất, là tên ingame cũ của hắn.

Hắn đã chơi rất nhiều trò chơi dưới cái tên Mộc Huyền Nhất, vì thế cũng kết thù không ít. Trong các trò chơi trực tuyến, người này nối tiếp người kia, số lượng người chơi không bao giờ thiếu. Dù Quý Huyền Nhất không để ý nhưng cũng không ảnh hưởng việc hắn có cả một hội fan phía sau.

Khác với các trò chơi trên bàn phím, trò chơi thực tế ảo không hiển thị tên trên đầu nhân vật, điều này cho phép Quý Huyền Nhất có thể bắt đầu chơi game trong bình yên, không bị chú ý quá nhiều. Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ cảm thấy trước khi đạt max cấp, tốt nhất không nên để lộ thân phận của mình. Phải biết, đang chơi cái nghề thuật sĩ phế vật này, kể cả có là hắn thì cũng không thể kiêu ngạo thích gì làm đó, một mình còn có thể phản sát rồi chạy trốn như trước kia.

Thị trấn nhỏ Tân Mộc không khác nhiều so với Tân Thủ Thôn, dù sao đây cũng là một khu vực chuyển giao giúp người chơi dần làm quen với trò chơi. Các nhiệm vụ ở đây đều rất dễ dàng, nhẹ nhàng. Hầu hết người chơi đã rời khỏi thị trấn này để tìm các khu vực thăng cấp khác, còn lại chủ yếu là người mới hoặc những người chơi không có bang hội, khó mà gϊếŧ được quái.

Nhiều bang hội không chỉ hoạt động online mà còn cả offline ngoài đời thực, thường tụ họp một nhóm nhiều người để cướp tài nguyên. Trong các trò chơi bàn phím, các bang hội ấy thường hứa hẹn phúc lợi rất tốt, dễ thấy nhất là việc luôn có người sẵn sàng đem thành viên đi quét phó bản, bảo vệ khi có xô xát với người của bang khác,... Chứ đừng nói tới là game thực tế ảo, khẳng định chỉ có hơn chứ không kém.

Tuy nhiên, Quý Huyền Nhất luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi đối với các loại bang hội.

Nhiệm vụ cuối cùng ở Tân Thủ Thôn yêu cầu hắn đi tìm trưởng trấn ở thị trấn bên rồi bắt đầu một chuỗi luyện tập mới.

Trấn người mới không chỉ có một cái, nếu không với số lượng dân cư đông đảo ở nước C, trong tình huống không thể đi xuyên qua nhau như các game bàn phím trước kia, hơn phân nửa là tắc nghẽn. Quý Huyền Nhất chỉ đơn giản chọn bừa một thị trấn để đi.

Có điều, nói như vậy, hắn và Nhất Đóa Tiểu Hoa thật sự có chút duyên phận.

Trưởng trấn đứng ở con phố rộng lớn nhất, với dòng chữ "Trưởng Trấn" to tướng trên đầu, là một người đàn ông trung niên cao lớn, có râu xồm.

Nếu không phải vì chữ viết trên đầu quá nổi bật, Quý Huyền Nhất còn nghĩ rằng ông ta là một thợ rèn.

Hắn tiến tới và hỏi: “Xin hỏi, ngài là trưởng trấn sao?”

NPC quay lại, mỉm cười và trả lời: “Đúng vậy, nhà thám hiểm, tôi có thể giúp gì cho bạn?”

Quý Huyền Nhất đưa tấm da dê trong tay cho ông, nói: “Một vị thần bí lão giả đã bảo tôi đến tìm ngài.”

Người dẫn đường ở Tân Thủ Thôn mặc áo choàng đen, có danh hiệu [Thần Bí Lão Giả] trên đầu, chưa có thông tin về thân phận thật của ông trong cốt truyện trò chơi.

Trưởng trấn nhận tấm da dê từ Quý Huyền Nhất, sắc mặt vốn đang thân thiện lập tức thay đổi, lộ vẻ chán ghét, nói: “À, một thuật sĩ.”

Đúng là trong trò chơi thực tế ảo, biểu cảm trông rất giống thật. Quý Huyền Nhất sắc mặt biến đổi, suýt chút nữa không nhịn được mà rút vũ khí ra đánh ông ta. Nếu không phải ông ta là NPC không thể tấn công, Quý Huyền Nhất có thể đã bắt đầu đập rồi.

Biết sao được, thái độ của NPC đối với thuật sĩ trong trò chơi cũng thường như vậy, những người chơi thuật sĩ cũng không lạ lẫm với điều này. NPC thái độ cũng coi như làm rõ một chuyện, cốt truyện của cái chức nghiệp thuật sĩ này chính là một chú thuật sư cô độc hành tẩu trong bóng đêm, một khi có người khiến họ không vừa mắt, liền sẽ bị nguyền rủa, một ít NPC đối với thuật sĩ có thành kiến cũng thực bình thường.Có điều thái độ rõ ràng như vậy, nếu như người gặp là một thuật sĩ lợi hại, trấn trưởng này có vẻ đang ngại mình sống hơi lâu.

Quý Huyền Nhất hít sâu vài lần, kìm chế cơn giận của mình, rồi hỏi trưởng trấn: “Vậy giờ tôi phải làm gì đây?”

May mắn là thành kiến của NPC chỉ dừng ở việc biểu cảm thôi, còn nói chuyện thì vẫn bình thường: “Thợ rèn Y Tác yêu cầu người phụ giúp, đúng lúc bạn có thể đi đến chỗ ông ấy để luyện tập luôn.”

Trưởng trấn trả lại tấm da dê cho Quý Huyền Nhất, nhiệm vụ trên đó đã thay đổi thành “Đi tới xưởng rèn”.

Tấm da dê là vật phẩm của nhiệm vụ hệ thống, trên đó không chỉ có thông tin về nhiệm vụ mà còn chỉ dẫn phương hướng đơn giản bằng một mũi tên. Người chơi thường dựa vào mũi tên để tìm nhiệm vụ, nhưng một số nhiệm vụ không có chỉ dẫn, người chơi chỉ có thể hỏi NPC.

Quý Huyền Nhất đi theo chỉ dẫn tới xưởng rèn, phát hiện người đứng sau lò rèn trông rất quen mắt.

Quý Huyền Nhất: “……???”

Trung niên cao lớn, có râu xồm, chẳng phải đây chính là trưởng trấn vừa rồi sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »