Chương 139: Tư đồ minh, chàng thật ngốc

Sau khi Nhϊếp Minh Liệt và Tuyết Nữ rời đi, Tư Đồ Minh một tay ôm Chân Linh đang ngượng ngùng lên, đi về Điện Băng Xuyên.

Chân Linh bị ôm lấy, không khỏi hô ra tiếng: "Tư Đồ Minh, thả ta xuống đi." Hắn ôm nàng như vậy, khiến nàng hơi mất tự nhiên. Bởi vì Tư Đồ Minh ôm ngang Chân Linh, mông của nàng vừa vặn để phía trên hạ thân của Tư Đồ Minh, nàng cảm nhận rõ ràng nóng bỏng của hắn, như một ngọn lửa lan đến da nàng.

Hơn nữa, một cảm giác chua xót tê dại trống rỗng truyền đến, điều này khiến nàng trở nên bất an, cho nên mới lên tiếng bảo Tư Đồ Minh thả nàng xuống.

Tư Đồ Minh làm sao chịu buông ra, trải qua nhiều lần sinh tử, hắn thật sự rất muốn đem nàng khảm vào tận bên trong xương máu. Vốn hắn còn có thể đợi tới ngày đại hôn của bọn họ, nhưng cái hơi thở tà ác trong cơ thể Chân Linh khiến hắn không muốn chờ đợi nữa, người kia thế nhưng lại thông qua cửu biện lam liên đem sức mạnh của mình dung nhập vào trong đó, không chừng sau này còn có thể có nhiều phiền toái hơn, hắn muốn nàng, hiện tại muốn nàng...

Hắn đợi nàng lâu như vậy, yêu sâu như thế, du͙© vọиɠ trong cơ thể một khi bùng nổ, nếu không được an ủi, có nghĩa là một loại khổ hình, tuy nói hắn có thể chịu được, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục nhịn nữa...

Hắn bắt đầu hiểu được, có đôi khi yêu một người cũng không phải nhất định trả giá, ngẫu nhiên, cũng cần có nhu cầu, lúc này, hắn muốn nàng...

Hắn cúi xuống bên tai Chân Linh, giọng nói mang theo hơi thở nóng rực ám muội: "Chân Nhi, ta muốn nàng, có thể chứ?" Theo cử động của bọn họ, thân thể hai người ma sát lẫn nhau, điều này đối với Tư Đồ Minh mà nói, đích xác là cảm giác hưởng thụ vừa đau vừa khoái hoạt.

Mặt Chân Linh khẽ biến hồng, không biết là hồng do lời Tư Đồ Minh nói, hay bởi vì hơi thở của Tư Đồ Minh, lúc này hồng như nắng chiều sáng đẹp nhất, khiến dung nhan tuyệt mỹ của nàng càng thêm quyến rũ, câu dẫn hồn người.

Nàng gật đầu với Tư Đồ Minh, xem như đồng ý với hắn.

Ban đầu Tư Đồ Minh thấy dáng vẻ quyến rũ như thế của Chân Linh, tâm liền kích động theo, hiện giờ thấy Chân Linh gật đầu, trong cở thế hắn như có ngọn lửa dấy lên, nhiệt liệt, nồng cháy, khiến hắn không thể chờ đợi thêm nữa...

Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chân Linh một lần nữa, môi hắn lúc này so với vừa rồi càng thêm cuồng dã, lưỡi hắn càng thêm nóng bỏng cùng lưỡi của Chân Linh quấn lấy nhau, hắn liếʍ qua từng chỗ ướŧ áŧ trong miệng nàng, khiến tâm thần của nàng cũng chìm trong rung động.

"Ưʍ... Tư Đồ Minh..." Nàng ôm chặt thắt lưng hoàn mỹ của hắn, nỉ non gọi hắn, hai mắt nàng lúc này mơ màng. Nàng cảm thấy mình như muốn tan chảy, tan chảy giữa nhiệt tình cuồng dã của Tư Đồ Minh.

"Chân Nhi, gọi ta là Minh." Bàn tay to của Tư Đồ Minh chạy khắp thân thể lung linh tuyệt đẹp của Chân Linh, mang theo ngọn lửa, làm cho cả người nàng cũng dần nóng lên, giống như rơi vào biển lửa, ý thức trở nên mông lung, chỉ có thể cùng hắn dây dưa thắm thiết, chỉ có thể ôm chặt hắn.

"Minh..." Nàng cất tiếng nỉ non, giọng nói kiều mỵ, còn có một chút khàn khàn.

Tư Đồ Minh nghe tiếng gọi, như là bị bỏ thêm tình dược, tay hắn càng thêm vội vàng, hắn chạm vào chỗ yếu đuối trước ngực nàng, va chạm vuốt ve, xoa nắn, thân thể hắn càng thêm nóng bỏng, hạ thân mạnh mẽ chống đỡ nàng.

"Minh..." Tư duy của Chân Linh lúc này trống rỗng, thân thể đã bị Tư Đồ Minh gợi lên du͙© vọиɠ bị chôn sâu trong cơ thể, cả người co giật, hai mắt mê ly nhìn Tư Đồ Minh.

"Chân Nhi..." Tư Đồ Minh cảm thấy mình sắp bùng nổ, hắn không muốn chờ đợi thêm, trực tiếp chạy vào Điện Băng Xuyên, dịu dàng đem Chân Linh đặt xuống giường tuyết diễm, sau đó phủ người xuống, đè lên người nàng.

Chân Linh vừa chạm vào giường tuyết diễm lạnh như băng, ý thức bắt đầu dần thanh tỉnh. Nàng nâng đôi mắt mơ màng lên, nhìn Tư Đồ Minh dịu dàng hỏi: "Minh, không phải chàng nên nói cho ta biết về trí nhớ của chàng sao? Chàng rốt cuộc sống bao lâu rồi?"

Khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Đồ Minh nhuốm màu du͙© vọиɠ, hắn cùi xuống, mυ"ŧ vành tai Chân Linh, giọng ấm áp trả lời: "Chân Nhi, bây giờ nàng thật sự muốn biết?"

Chân Linh ngồi thẳng người, thâm tình đối diện với Tư Đồ Minh, gật đầu thật mạnh. Mặc kệ trong trí nhớ của hắn có nàng hay không, nàng đều nguyện ý cùng hắn chia sẻ, hắn đau khổ, hắn vui sướиɠ, hắn bi thương, nàng không muốn lại để một mình hắn chịu đựng, hắn đã cô đơn lâu như vậy, đau thương lâu như vậy, lúc này, hãy để nàng vì hắn mà chia sẽ một phần nhỏ, hai người cùng buồn, hai người cùng đau...

Tư Đồ Minh ôm Chân Linh vào lòng, mặt dán vào bên má nàng, nhẹ nhàng kể mọi chuyện: "Chân Nhi, thật ra ta đã sống hơn ba trăm năm, có được ký ức của năm kiếp, trí nhớ của mỗi kiếp, đều là nàng, nàng hỉ nộ ái ố, yêu hận tình cừu, không ai hiểu rõ ràng bằng ta, Chân Linh, mỗi một kiếp, ta đều yêu nàng vô cùng sâu đậm, nhưng bởi vì dùng sai phương thức, đem nàng đẩy ra càng xa, mỗi một kiếp, nàng cũng không yêu ta, ta tận mắt nhìn nàng cùng nam nhân khác tay trong tay, yêu nàng càng sâu, đau khổ càng nhiều, cả đời này, ta để mình mang trên lưng ký ức năm kiếp, chỉ là muốn yêu nàng thật nhiều, luyến tiếc nàng, thương yêu nàng, cưng chìu nàng, mà ta, vẫn không thể làm được, Chân Nhi, có phải ta thật vô dụng hay không..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Tư Đồ MInh không nén được bi thương, đau khổ những năm gần đây, luôn cuồn cuộn chảy trong đầu, đau lòng nhớ lại, không ai có thể hiểu, mỗi thời mỗi khắc hắn đều sống giữa đau đớn như thế, trải qua thời gian dài gột rửa, không chỉ không biến mất, ngược lại càng khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Chân Linh nghe Tư Đồ Minh kể xong mọi chuyện, nàng hoàn toàn kinh hoàng.

Ký ức năm kiếp? Không ngờ Tư Đồ Minh vì chờ nàng yêu, mà đau khổ mang theo ký ức của năm kiếp, hắn sống ba trăm năm, ngoại trừ mỗi ngày chờ đợi cũng chỉ có đau khổ, những hồi ức đau đớn tra tấn hắn, khó trách lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn đã cảm thấy hoảng hốt, khó trách hắn nhìn thấy nàng lại kích động đến như thế, khó trách hắn thay nàng hứng chịu nỗi đau đớn của Tuý sinh mộng tử, trí nhớ của năm kiếp đó, tất cả đau đớn của năm kiếp cộng thêm kiếp này, đều thêm vào trên người hắn, hắn, rốt cuộc làm thế nào mới qua được.

Nước mắt Chân Linh không thể kiềm chế được chảy không dứt, nàng nức nở, đau lòng, nghẹn ngào lên tiếng: "Tư Đồ Minh, chàng thật ngốc, chàng thật ngốc..."

Hắn vẫn chờ nàng, vẫn yêu nàng, mà nàng lại không biết, vẫn không biết, hắn đau, hắn thương, hắn tuyệt vọng, một chút nàng cũng không biết.

Ngực Chân Linh đau đến run rẩy, lần đầu tiên nàng khóc đến trời đất tối mù...

HẾT CHƯƠNG 139