Chương 48: Cố Hàn Đình, Tôi Hận Anh Đến Chết

“Tôi chỉ muốn được an ổn qua ngày, hy vọng mấy người đừng làm phiền tôi, nếu như các người ép tôi đến đường cùng, tôi sẽ làm chuyện điên khùng gì, tôi cũng không thể bảo đảm, nếu như các người hy vọng lễ đính hôn có thể cử hành bình thường, Cao Ngọc Phượng đừng có mà lộn xộn nữa!” Nhan Mộc Tâm nói xong, giày cao gót nện từng bước xuống sàn, rời đi.

Lục Tử Khiêm thấy bộ dạng hai mặt nhìn nhau của bọn họ, cười cười: “May mà Tâm Tâm ly hôn với anh!”

Nói xong cũng rời đi.

“Cậu xem thái độ của bọn họ đi, rốt cuộc là chuyện gì chứ?” Cao Ngọc Phượng cực kỳ phẫn nộ thấp giọng hét.

Cố Hàn Đình chỉ híp mắt nhìn, chưa từng nói qua với một câu, Chu Y Nhược kéo tay bà ta, lắc đầu ngăn cản.

Cao Ngọc Phượng thấy dáng vẻ của người đàn ông này, cũng có chút sợ hãi, im lặng.

Một lúc lâu sau, Chu Y nhược dịu dàng nói: “Được rồi, em cũng không cưỡng cầu, Nhan tiểu thư nói không sai, coi như là anh yêu em, em từng là… thân phận kia đổi cũng không được, lễ đính hôn vẫn cứ cử hành đi!”

“Được.” Cố Hàn Đình nói xong, nắm tay cô rời đi, nhưng bước chân lại ngừng lại, quay người nhìn Cao Ngọc Phượng: “Bà nên biết điều một chút!”

Không đợi bà ta nói câu gì, bọn họ đã đi mất.

Chu Y Nhược sợ hãi nhìn anh, mấp máy miệng muốn nói, nhưng lại do dự, không ngờ việc lại biến thành như thế này! Xem ra, anh còn để ý đến Nhan tiểu thư, nếu không… không nghĩ nữa, dù sao cũng là mẹ mình sai!

Nhan Mộc Tâm phát tiết được tâm trạng trong lòng, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, quay người nhìn Lục Tử Khiêm: “Anh sẽ ở bên em bao lâu?”

“Anh nói rồi, nửa năm anh sẽ đưa em đi khỏi đây!” Anh ấy nói từng câu từng chữ.

Nhan Mộc Tâm cười cười, cũng không nói gì.

“Anh rất có thực lực!” Lục Tử Khiêm kiên trì nói.

“Anh biết không? Em từng cho rằng, chỉ cần kết hôn thì có thể dựa vào người kia, đời này sẽ rất yên ổn, khi gặp anh em nghĩ như vậy, sau này gặp Cố Hàn Đình em cũng nghĩ như thế, nhưng hiện thực nói cho em biết, em muốn cả đời yên ổn, chỉ có thể dựa vào bản thân, không ai có thể giúp em được! Lục Tử Khiêm, đừng lãng phí thời gian nữa!” Nhan Mộc Tâm lại từ chối một lần nữa.

“Cố Hàn Đình có thể, tại sao anh lại không?”

“Sai rồi, anh ta cũng không thể!” Nhan Mộc Tâm vuốt vuốt tóc, ưỡn thẳng sống lưng, rời đi cũng không quay đầu lại.

Cô chỉ dựa vào chính mình, bất cứ lúc nào cũng như thế!

Lục Tử Khiêm nhìn bóng lưng cô, rất lâu không có phản ứng!

Có chính là bỏ lỡ!

Nhan Mộc Tâm về đến nhà, nằm trên giường, vừa tỉnh ngủ đã bị Chu Tố Cầm đi vào phòng kéo dậy, nước mắt giàn giụa, cô nháy mắt liền cuống lên: “Dì Chu, dì sao vậy? Anh… anh trai tôi xảy ra chuyện ư?”

“Ba cháu, là ba cháu xảy ra chuyện rồi!”

“Cố Hàn Đình!” Cô nắm chặt nắm đấm, theo bản năng hét lên.

Là người đàn ông hiểm độc kia, nghĩa địa bị anh mua, nhưng anh đã đồng ý sẽ để cho ba cô yên nghỉ, cũng vì không chịu làm rõ? Hay là vì Chu Y Nhược?

“Chuyện này làm thế nào đây?”

Nhan Mộc Tâm nhảy bật dậy khỏi giường, liều mạng chạy ra ngoài, mưa giông tầm tã, cô chạy đến nhà Cố Hàn Đình.

Chuông cửa vang lên, thím Lâm mở cửa, nhìn thấy cô, nhẹ giọng nói: “Nhan tiểu thư, Cố thiếu nói làm sai thì phải gánh lấy hậu quả, đây là cái giá phải trả cho sự quật cường của cô!”

Cô đi vào trong, nhưng bị ngăn lại!

“Cố Hàn Đình , anh ra đây cho tôi, anh như vậy tính là loại đàn ông gì chứ!” Cô phát điên hét lên, không có sợ đáp lại nào, nhưng mà cô ngẩng đầu lên, thấy một bóng người đứng bên cửa sổ.

Cô cứ đứng dưới mưa như vậy, Cố Hàn Đình nhìn thưởng thức! Thật độc ác!

Nhan Mộc Tâm đẩy thím Lâm ra đi vào trong sân, đến chỗ cửa sổ sát đất, đối diện với Cố Hàn Đình.

“Xin anh để cho ba tôi yên nghỉ đi!” Cô hét lớn, cô biết anh có thể nghe thấy.

Anh mắt điếc tai ngơ!

“Cố Hàn Đình!”