Chương 100: Mục Đích Của Tư Đồ Cẩn

"Cô… hàng dùng qua chính là hàng dùng qua!" Tư Đồ phu nhân vẫn vẻ mặt xem thường.

"Nhưng Tư Đồ phu nhân rất sợ hàng dùng qua là tôi đây. Tôi nghĩ các người có lẽ không thể thuyết phục được Tư Đồ Cẩn vì vậy tới đây muốn xin tôi chủ động rời đi. Nếu thái độ của các người hòa nhã hơn chút, tôi có thể đồng ý. Nhưng thái độ của các người như vậy, ha, tôi phải suy nghĩ lại. Dù sao nừa đời sau của tôi vẫn chưa có chỗ dựa nữa.” Nhan Mộc Tâm cố ý.

Đối mặt với thái độ hống hách của bọn họ thì không nên khách khí.

"Cô, cô…"

"Tôi nói rồi, cầu người thì nên có thái độ cầu người. Cho dù Nhan gia có sa sút thì các người cũng không nên dùng thái độ này. Nếu như đã không thể nói chuyện tiếp thì để Tư Đồ Cẩn tới nói chuyện với tôi vậy!" Cô lại bảo bọn họ rời khỏi một lần nữa.

"Có tin chúng tôi phế cô không?"

"Tin! Nhưng nếu các người thật sự dám phế tôi, thì cũng không đến mức đến đây nhiều lời với tôi như vậy. Xem ra Tư Đồ Cẩn có hứng thú với tôi quá mức tưởng tượng của tôi. Các người càng không thân thiện với tôi thì tôi càng chắc chắc suy nghĩ của mình! Tư Đồ tiên sinh, còn muốn tiếp tục?"

"Tiện nhân!" Bọn họ mở miệng mắng người.

Chuông cửa lại vang lên, Nhan Mộc Tâm cười: "Xem ra, người giúp đỡ của tôi tới rồi."

Mở cửa ra, quả nhiên là Tư Đồ Cẩn. Thấy ba mẹ ngồi trên sô pha, anh ấy nhất thời đen mặt: "Ba, mẹ, ai cho phép hai người tới đây gây phiền phức cho cô ấy?"



"Ba mẹ không phải là tới làm phiền cô ta. Sự tồn tại của cô ta chính là một phiền phức. Phụ nữ kết hôn lần hai là vợ của… Mẹ không biết, lúc đầu ông nội sao lại hứa hôn cho con, bây giờ mẹ không đồng ý!" Tư Đồ phu nhân kiên quyết.

"Con đồng ý."

Nhan Mộc Tâm ngẩn ra, nhìn Tư Đồ Cẩn. Vốn tưởng anh ấy chỉ nói đùa, nhưng…

Bọn họ chạm mắt nhau, anh ấy rất nghiêm túc, nghiêm túc mà khiến cô có chút sợ hãi rồi.

Người đàn ông này chính là một câu đố, cô nhìn không thấu.

"Con đồng ý, con muốn lấy Nhan Mộc Tâm!" Anh ấy lại nói lại lần nữa.

Tư Đồ phu nhân vừa muốn nói, Tư Đồ tiên sinh lại kéo tay bà ta lại, ngăn cản: "Cẩn, hôn sự này, chúng ta không thể đồng ý, hy vọng Nhan tiểu thư suy nghĩ rõ ràng về hôn sự này. Cẩn, cô ta là kết hôn lần hai, con phải nghĩ kỹ!"

Sau khi bọn họ rời đi, Nhan Mộc Tâm cười nhạt một cái: "Bọn họ không làm khó tôi! Cảm ơn."

"Tôi không đùa, tôi tình nguyện lấy em, tôi có thể cho em tương lai. Em đi theo tôi, Cố Hàn Đình sẽ buông tha cho em." Tư Đồ Cẩn cất bước về phía cô một bước, cô liền lùi về sau một bước. Vẻ mặt nghi hoặc.

"Em đang sợ cái gì?"



"Anh đang làm cái gì?"

"Cái gì?" Tư Đồ Cẩn không hiểu.

"Anh nói, anh tình nguyện lấy tôi? Tôi, là vợ cũ của Cố Hàn Đình, là người phụ nữ đã từng kết hôn. Quen biết chưa được một tháng, anh nói với tôi anh đồng ý lấy tôi? Là anh xem chuyện kết hôn thành trò đùa hay là sức hấp dẫn của tôi quá lớn? Hay là anh có mục đích khác?" Nhan Mộc Tâm nói thẳng.

"Tôi từng nói, tôi là nhất kiến chung tình với em!" Lời nói của anh rất nghiêm túc, nhưng… cô không tin.

Nhìn thấy nụ cười châm chọc của cô, Tư Đồ Cần liền nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng: "Tôi là nghiêm túc đấy."

"Anh và tôi không phải là trẻ lên ba, chuyện nhất kiến chung tình như vậy, anh nói ra còn nghi ngờ chính mình thì người nghe là tôi sẽ càng không xem là thật. Anh là vì tôi hay là Cố Hàn Đình?" Nhan Mộc Tâm giãy thoát khỏi tay anh, chau mày hỏi.

"Tôi có thể giúp em rời khỏi anh ta!"

"Mục đích của anh là gì? Nếu đồng ý thành thật với tôi, tôi cũng đồng ý nói lời trong lòng mình. Nhưng anh không chịu nói chân tướng thì không nhất thiết phải nói tiếp nữa!" Cô không muốn tiếp tục.

"Ai mà không muốn làm bá chủ của thành phố này! Ai mà không muốn vĩnh viễn cao hơn người một bậc. Tôi phải có được tất cả những gì Cố Hàn Đình có được bây giờ! Tôi biết em là nút thắt đột phá, tôi dùng lý do cưới em để tới gần anh ta, sau đó tôi sẽ đánh bại anh ta. Em liền có thể thuận lời rời đi, thế nào?" Tư Đồ Cẩn cuối cùng cũng nói sự thật.

Nhan Mộc Tâm cười nhạt một cái, trầm mặc.