Chương 26: Khıêυ khí©h Cố Hàn Đình

“Ồ, tôi không còn quan tâm đến anh ta nữa.” Nhan Mộc Tâm cười lạnh, không quan tâm.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Lục Tử Khiêm ôm cô vào lòng, cô không có sức để giãy dụa, cứ để anh ấy ôm thế này, cả người mềm nhũn, giống như một con rối.

"Chờ thêm nữa, nửa năm nữa anh nhất định sẽ mang em rời khỏi anh ta.”

Nhan Mộc Tâm cười khổ ngẩng đầu lên, thế nhưng Cố Hàn Đình vẫn chưa rời đi, đôi mắt khát máu khiến cô sợ hãi. Anh muốn làm gì?

Cô đưa tay ra, vốn dĩ muốn đẩy Lục Tử Khiêm ra, nhưng lúc này, cô lại không làm như vậy, trên miệng nở nụ cười, hướng về phía anh khıêυ khí©h.

Cái mạng này đang ở đây, Cố Hàn Đình muốn không! Cô mỏi mắt trông chờ.

Vốn tưởng anh sẽ bỏ đi, nhưng kết quả một tiếng ầm vang lên, cách cửa bị đẩy mở, anh thế nhưng lại bước vào.

Lục Tử Khiêm vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia một tay kéo Nhan Mộc Tâm vào trong vòng tay của anh, cứ kéo cô như thế ra bên ngoài!

“Anh lại điên cái gì chứ?” Nhan Mộc Tâm nhíu mày, hỏi.

Không có bất kỳ câu trả lời nào, Lục Tử Khiêm đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng của bọn họ dần dần biến mất, liếc mắt một cái, nắm chặt tay: "Tâm Tâm, em nhất định phải chờ anh, anh nhất định sẽ mang em rời đi được.”



Lần này, dù có mất mạng! Cũng phải mang được Nhan Mộc Tâm trở về bên cạnh anh ấy!

Bên trong hộp xe phía sau!

Đặt Nhan Mộc Tâm lên xe, Cố Hàn Đình tiến gần lại hơn, khoảng cách giữa hai người rất gần, Chu Y Nhược đi đâu rồi? Người đàn ông này muốn làm cái gì?

Đang miên man suy nghĩ, bàn tay to của anh rơi xuống eo cô, cô lập tức giữ chặt: "Anh định làm gì?"

"Cô cảm thấy tôi muốn làm gì? Nhan Mộc Tâm, tôi nói rồi, cô là tình nhân của tôi, thân phận của bản thân như thế nào cô nên biết rõ, Lục Tử Khiêm...”

“Tôi từ chối anh ấy rồi.” Nhan Mộc Tâm lạnh lùng nói, khiến động tác của anh lập tức dừng lại!

Không khí thật xấu hổ!

“Anh đưa tôi đi đâu?” Cô hất tay anh ra, tránh sang một bên kéo rộng khoảng cách!

"Về nhà, hay là ngôi nhà ngày trước của chúng ta, sau này cô liền...”

"Cố Hàn Đình, đó không phải là nhà, chỉ là một căn phòng, nơi đó là nơi tôi không muốn nhắc đến nhất, là nơi vực thẳm đau khổ nhất mà tôi đã từng chịu đựng, tôi không muốn ở đó, ở nhà của tôi thôi.” Nhan Mộc Tâm nhớ lại những chuyện đó, hận không thể tự mình đánh cho bản thân một cái bạt tay thật mạnh, cô thật ngu ngốc khi yêu anh.



"Cô không có quyền được lựa chọn."

"Anh biết, tôi có sự lựa chọn, Cố Hàn Đình, chỉ là một căn phòng mà thôi, anh không thể tính toán chi li đến mức đó chứ, sức khỏe của tôi không thể chịu đả kích được, sẽ ảnh hưởng đến Chu Y Nhược..."

Anh hung hăng bóp chặt má cô, với ánh mắt dữ tợn: "Cô nhất định phải hung hăng như vậy với tôi sao? Nhan Mộc Tâm, cô không thể ngoan ngoãn một chút được sao?"

"Ngoan ngoãn? Tôi còn chưa đủ ngoan ngoãn sao, ly hôn với anh, gϊếŧ đi đứa bé của tôi, tôi ngoan ngoãn thì được lợi ích gì chứ? Tôi ngoan ngoãn thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?” Cô nở nụ cười lạnh lẽo, dồn dập đặt câu hỏi, khiến cho Cố Hàn Đình bỗng trầm mặc.

“Trước đây cô sẽ không hung hăng ép buộc người khác như vậy.” Giọng điệu của Cố Hàn đình mềm mại hơn một chút.

“Cố Hàn Đình, bốn chữ hung hăng ép buộc được thốt ra từ miệng anh, chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm, đừng nhắc chuyện trước đây với tôi nữa, tôi quyết định tôi muốn ở nhà của mình!” Nhan Mộc Tâm rất kiên quyết!

Cuối cùng thì anh cũng đồng ý!

Về đến nhà, Nhan Mộc Tâm ngồi ở trên sô pha, xoa nhẹ thái dương của mình, rồi liếc nhìn anh: “Anh có thể đi được rồi!”

"Tối nay tôi sẽ ở bên cô!"

"Cái gì? Anh sợ tôi chạy trốn sao? Cố