Chương 34: Rốt Cuộc Ai Mới Là Tiểu Tam

Cố Hàn Đình điên rồi sao?

Chu Y Nhược đứng trước mặt anh, kéo lấy tay anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đình, thân thể em đã khôi phục nhiều rồi, em nguyện ý…. Em nguyện ý hiến dâng cho anh!”

Cúi đầu đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng ngại ngùng!

Chỉ là, người đàn ông không có bất kỳ phản ứng nào!

“Đình!” Không có được câu trả lời, cô ta nhẹ giọng gọi.

Cố Hàn Đình đứng dậy, bàn tay rơi trên bả vai cô ta: “Cơ thể em vẫn cần nghỉ ngơi, chúng ta không vội, huống chi chuyện đính hôn cũng sẽ khiến em mệt mỏi, em nghỉ đi!”

Cự tuyệt cô ta cầu hoan!

Sắc mặt Chu Y Nhược có chút khó chịu, lui về sau mấy bước, ủy khuất nước mắt dâng lên, rơi trên gò má: “Đình, em biết, trong lòng anh còn khúc mắc, từ trước đến nay đều không dễ dàng, thật ra, em không nên tiếp tục ở lại bên cạnh anh, là em làm trễ nải cuộc đời anh, em muốn…”

“Y Nhược, đừng nghĩ linh tinh, tất cả những điều anh làm đều cần cân nhắc đến sức khỏe của em, nếu anh đã muốn đính hôn với em, cưới em, em cũng nên tin tưởng anh, chuyện đó anh không hề để trong lòng, chờ tuần sau kiểm tra, nếu bác sĩ nói đã hoàn toàn bình phục, đến lúc đó lại nói, được không?” Anh ôn nhu khiến cô ta dễ chịu hơn nhiều! Có một số chuyện không thể gấp được.

Cuối cùng, Chu Y Nhược nhẹ nhàng gật đầu: “Được, chúng ta không vội! Đình, em chỉ cần biết, người anh yêu là em, em sẽ thỏa mãn, đồng ý với em, đừng bỏ em lại!”

“Được!” Cố Hàn Đình kéo tay cô ta, dỗ cô ta chìm vào giấc ngủ rồi mới rời đi.

Chỉ là, Chu Y Nhược làm sao ngủ được? Đứng ở cửa sổ, nhìn xe dần dần rời đi, nước mắt cô ta rơi xuống, cầm điện thoại lên, không đến vài phút sau, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tới nhà.

“Nhược Nhược, nói với con bao nhiêu lần rồi, người vợ cũ đó không được để bên người, trong tình yêu, dịu dàng không có ích gì hết? Ngoại trừ việc tìm mẹ khóc lóc thì con còn cách gì?” Cao Ngọc Phượng không vui chất vấn!



“Mẹ, Nhan tiểu thư rất đáng thương, nhà bị hủy, đứa trẻ cũng không còn, cũng không thể cứ thế mà đuổi cả cô ấy đi, hơn nữa cô ấy còn mạo hiểm tính mạng thử thuốc cho con, chúng ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? Có điều, con cũng có chút bận tâm!” Chu Y Nhược gương mặt đầy vẻ khó khăn.

“Con lo Cố Hàn Đình không bỏ được cô ta!”

“Mẹ, lòng con rối bời, dẫu sao, Nhan tiểu thư cũng từng yêu anh ấy đến vậy, mẹ nói, đàn ông liệu có vì áy náy mà thích lại một người không? Nếu như bọn họ có tình cảm, con sẽ rút lui! Bất kỳ lúc nào con cũng không muốn làm khó Đình!” Cô ta nằm sấp trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Cao Ngọc Phượng nhíu mày, tuyệt đối không được để con gái ấm ức, chuyện như vậy không được xảy ra!

Sáng sớm, mặt trời leo lên đầu, Nhan Mộc Tâm ngồi trên bàn ăn sáng, đột nhiên, chuông cửa dồn dập vang lên, Chu Tố Cầm mở cửa, nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu hỏi: “Bà tìm ai?”

“Nhan Mộc Tâm ở nhà không?”

“Bà là ai?”

Cao Ngọc Phượng trực tiếp đẩy bà ra, vọt vào bên trong, khi thấy được Nhan Mộc Tâm, bà ta cẩn thận đánh giá: “Quả nhiên cũng có vài phần nhan sắc!”

“Rốt cuộc bà là ai?” Chu Tố Cầm không vui hỏi.

“Bà có biết dạy con gái không? Đã ly hôn rồi còn quyến rũ đàn ông của người khác! Không biết xấu hổ!” Bà ta bắt đầu nhục mạ.

Nhan Mộc Tâm cười lạnh: “Hóa ra là Chu phu nhân à!”

“Tao biết, Cố Hàn Đình ở lại bên mày là vì thử thuốc cho con gái tao, nhưng mày lại không an phận, chủ động quyến rũ phải không? Con gái tao dễ nói chuyện, nhưng tao không phải người dễ động, nếu còn dám quyến rũ, đừng trách tao không khách khí!” Cao Ngọc Phượng trào lộng.