Chương 50: Tư Đồ Cẩn

Nhan Mộc Tâm mạnh mẽ nắm lấy cánh tay người đàn ông, ánh mắt sắc bén như dao găm, hung năng nói: “Đừng có nhắc đến anh ta!”

Người đàn ông thấy vậy, bàn tay to đặt trên vai cô có chút cứng nhắc: “Không sao, nghĩa địa bị thu mua, bây giờ đang…”

“Đây không đơn giản chỉ là nghĩa địa, là nơi gửi gắm của rất nhiều người, là nơi tưởng niệm cố hương, là nơi cố nhân nhập thổ, làm sao có thể đào lên? Sao lại có người có thể làm như thế?” Cô dùng lực phản bác.

“Thương nghiệp… sẽ không nghĩ nhiều như thế!”

“Thương nghiệp có thể nghĩ rất nhiều, người làm ăn mục đích chính là kiếm tiền, nếu như nói nơi yên nghỉ này bị lật đổ, quá trình này cũng không dễ dàng, ít nhiều cũng sẽ có người giống như tôi, liều mạng ngăn cản, khó khăn không dừng lại, đúng, doanh nghiệp có thể dùng thủ đoạn, nhưng không có danh tiếng, tất nhiên doanh nhân rất hám lợi!” Nhan Mộc Tâm châm chọc nói.

“Ừ, tôi sẽ suy nghĩ!”

Cô ngây ra, nhìn không được cười cười: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý nói anh, chỉ là nhớ đến mấy việc kia, có chút bực bội tôi biết không liên quan gì đến anh!”

“Tư Đồ Cẩn!”

“Nhan Mộc Tâm!”

“Cô là Nhan Mộc Tâm?” Người đàn ông ngây ra một chút.

Cô nhăn mày, mang theo nghi hoặc hỏi: “Anh biết tôi?”

Tư Đồ Cẩn nhún nhún vai: “Không có, tôi chỉ cảm thấy cái tên này rất hay, tinh trong sao trời à?”

“Không phải, Tâm trong trái tim, đến rồi, anh xem, mưa to như vậy, nhiều người ngăn cản như thế, nhưng thương nhân lại không nhìn thấy! Nhưng nguyên nhân không phải vì tôi nhỉ! Nếu không, tôi là người có tội rồi!” Nhan Mộc Tâm đưa khăn cho anh ấy, nói một câu cảm ơn rồi xuống xe.

Tư Đồ Cẩn không rời ánh mắt, cứ yên tĩnh mà nhìn.



“Thiếu gia, hạng mục này, không nên vì bất cứ người nào mà thay đổi!” Tài xế Tô nhắc nhở anh ấy.

“Cô ta chính là Nhan Mộc Tâm!”

“Cô ấy nói cô ấy chính là Nhan Mộc Tâm!”

Tư Đồ Cẩn cười cười, phất phất ray ra hiệu rời đi.

Nhan Mộc Tâm cùng với đám đông, đứng trước nghĩa trang, chống đối với bọn người khai phá công trình, trời mỗi lúc mỗi tối, mưa mỗi lúc mỗi to, lúc bọn người khai phá công trình rời đi, đoàn người quanh cũng dần tản đi.

Chỉ là, cô không đi, quỳ dưới bia mộ của ba, mặc kệ cho nước mưa hắt vào trên mặt!

Quỳ cả một đêm.

Cố Hàn Đình đi vào nghĩa địa, ngây dại.

Vương Siêu Quần thấy vậy cũng sững sờ, nhanh chóng nói: “Nhan tiểu thư, cô quỳ ở đây suốt đêm sao?”

Chân Nhan Mộc Tâm bị tê một hồi lâu mới từ từ bình thường lại, cô chầm chậm đứng lên, từng bước từng bước đến trước mặt Cố Hàn Đình, cực kỳ chật vật!

“Nếu như anh muốn trừng phạt tôi, thì hãy nhằm vào một mình tôi thôi, chỗ lớn như vậy, vì tôi mà chịu sự giày xéo như thế này, tôi sẽ cảm thấy có tội, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để trừng phạt tôi, tôi đều có thể chấp nhận!” Cô thấp giọng nói, giọng điệu hoà hoãn hơn rất nhiều.

Không phải là nhượng bộ, mà là vì người vô tội!

“Nhan tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, thực ra Cố thiếu…”

Lời còn chưa dứt, Nhan Mộc Tâm đã nhào vào ngực anh, nắm lấy cổ áo, cúi đầu cắn lên bả vai của anh, dùng hết sức, người phụ nữ này điên rồi, anh đau đớn đến cực điểm!