Chương 97

Nhan gia.

Nhan Mộc Tâm ngồi trong phòng khách, nghe thấy đủ tiếng mắng nhiếc của cậu, cô cũng không đáp lại.

"Hung thủ, là mày ép chết bà ấy!"

Thấy cô không có phản ứng gì, ông ta kéo lấy cổ áo cô, kéo giật như điên: "Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Bà ấy chỉ là muốn tiền mà thôi! Cố Hàn Đình nhiều tiền như vậy, cho đi một chút thì có sao?"

Đây… là lỗi của cô?

Ông ta nhấc tay lên, còn chưa kịp tát thì cửa bị đẩy ra, Cố Hàn Đình đi vào, đen mặt: "Tất cả mọi người đều có thể làm chứng, là bà ta lựa chọn tự sát! Không liên quan gì tới Nhan Mộc Tâm!"

"Cố thiếu, đây là chuyện của nhà chúng tôi."

"Việc nhà? Những việc xấu xa ông làm đó muốn tôi báo cảnh sát không? Sau này đừng tới quấy rầy cô ấy, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Tôi không phải là Nhan Mộc Tâm, không có gì phải nể mặt cả!" Anh vô cùng lạnh lùng, ông cậu có bất mãn thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đứng dậy rời đi.

Sau khi cửa được đóng lại, Cố Hàn Đình nhìn bộ dạng thê thảm của cô, than nhẹ: "Cô không có lỗi!"

"Vậy là lỗi của ai? Lỗi của tiền?" Cô cười lạnh.

"Nhan Mộc Tâm, ai cũng có thể có lỗi, chỉ có mình cô là không, cô là người bị hại!"

"Anh yên tâm đi, tôi biết anh đang quan tâm tới cơ thể của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình, cố gắng thử thuốc thành công! Thả tôi ra đi!" Nhan Mộc Tâm toàn thân mềm oặt mà cảm thấy vô lực.

Cố Hàn Đình bá đạo bế bổng cô lên, đưa cô vào phòng, cưỡng ép mà đè cô xuống giường: "Cô bắt buộc phải nghỉ ngơi."



Cô đột nhiên hai tay ôm lấy eo anh, cứ như vậy mà động đậy eo, giống như đứa trẻ làm nũng: "Tôi không có ý khác, anh ở cùng tôi đi!"

Anh ngẩn ra, đầu mày chau chặt, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, gật đầu: "Được, tôi ở cùng cô, ngủ đi!"

Cố Hàn Đình vậy mà lại đồng ý, lời nói dịu dàng như vậy. Cô ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nước mắt liền rơi xuống: "Tôi còn tưởng… là tôi đổ oan cho anh rồi."

"Vô dụng!" Lau khô nước mắt cho cô, anh vẫn lạnh như băng.

"Tôi buồn quá, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Cảm thấy thời gian ngắn như vậy, tôi liền mất đi tất cả. Tôi còn không kịp ngoảnh đầu nhìn, lại mất đi tất cả. Cố Hàn Đình, tôi yêu anh như vậy, tại sao lại dày vò tôi như vậy? Tại sao lại phát điên với tôi như vậy?" Cảm xúc cô đèn nén phóng thích từng chút qua tiếng khóc!

Cố Hàn Đình không trả lời, ngoài việc ôm chặt lấy cô, không có cách nào khác.

"Tôi yêu anh như vậy, tôi yêu anh như vậy!" Nhan Mộc Tâm thật sự cảm thấy rất ủy khuất, cảm xúc bị đè nén không có từ ngữ nào có thể hình dung.

"Ngủ đi!" Anh ôn tồn nói.

Cô run rẩy cánh môi, ủy khuất mà rơi lệ như đứa trẻ.

Cố Hàn Đình thấy bộ dạng của cô như vậy trong lòng vô cùng khó chịu, liền cúi đầu ngậm lấy môi cô, bàn tay lớn lau đi nước mắt của cô, giống như chỉ có như vậy cô mới có thể an phận một chút.

Nhan Mộc Tâm giật mình một cái, nhắm mắt từ từ ngủ thϊếp đi.

Sau khi cô ngủ say, anh buông môi cô ra, bàn tay xoa mái tóc, cũng ngủ đi.

Đêm khuya yên tĩnh, tâm tình của người đàn ông không ai hiểu được.