Chương 10

Phía sau lưng Anh Đào liên tục đau mấy ngày nay, nguyên nhân là bởi chiếc ghế mây kia quá cứng, cứa vào da thịt nàng còn nổi vệt máu li ti, hiện tại nàng vẫn đang còn bôi thuốc. Nghĩ đến bản thân lại có những hành động lời nói thất lễ như vậy, nàng kiên quyết từ nay sẽ không uống thêm một giọt rượu nào nữa, khiến cho hắn ôm lấy sự hứng khởi mà thất vọng.

Thân thể nàng đang không được khỏe, dĩ nhiên không có khả năng thị tẩm, Anh Đào có ý muốn hắn tuyển thêm vài cung nữ để hầu hạ, thế nhưng Thừa Huy lại nhất quyết không chịu, đành để việc này qua một bên, nàng biết hắn không phải là người thích phóng túng, bất kể việc hắn không đồng ý tuyển thêm vài giáo tập nữ quan nữa có phải vì mình hay không, thì trong lòng nàng đều cảm thấy ngọt ngào.

Đồng thời càng lo lắng nguyên nhân thân thể mình mà không thể làm tròn chức trách, trong lòng này luôn muốn bù đắp những ủy khuất này cho hắn. Thế nhưng chuyện này thì phải hỏi ai mới tốt đây, nàng hoảng hốt nhớ tới ma ma ngày đó từng dạy mình, khuôn mặt nàng thoáng ửng hồng.

Mặc dù trước kia nàng học được vài thứ hay ho, nhưng mà ma ma đã nói, đây là vì đề phòng chủ tử muốn mà nàng lại không tiện hầu hạ, bởi vậy trước đó nàng đã vô cùng lưỡng lự. Nhưng nghĩ lại, đây phải là thời điểm thích hợp dùng đến nó sao?

Ma ma từng dặn qua, chuyện phòng the làm nhiều quá cũng không tốt, hai hoặc ba ngày một lần mới giữ gìn được sức khỏe.

Từ hôm đó đến nay đã năm ngày, Thái Tử chắc phải đã kìm nén rất nhiều rồi đây.

Trải qua sự tình này một hai lần, da mặt Anh Đào cũng đã dày hơn nhiều so với trước kia, nàng dần thản nhiên hơn, nàng là nữ nhân của điện hạ, nàng được điều đến bên hắn vốn là để giải quyết nhu cầu du͙© vọиɠ của hắn, cho đến bây giờ điện hạ chưa từng vì nàng mà mê muội, nàng có gì phải thẹn với đời.

Hai người giảm bớt thời gian thân mật, nàng là vì lo nghĩ cho thân thể của điện hạ. Tiền triều và hậu cung luôn có ngăn cách, nàng chỉ cần hầu hạ tốt điện hạ, những việc còn lại càng không cần quản.

Sau khi nghĩ thông suốt, Anh Đào liền không nhăn nhó nữa, nàng gọi hạ nhân đến sức thuốc cho mình, mong vết thương sau lưng mau chóng tốt lên, tính đến bây giờ nàng cũng đã có hai đến ba cung nhân hầu hạ bên cạnh, sau khi sức thuốc xong nàng tự mình làm chút bánh ngọt chuẩn bị đưa cho điện hạ.

Hiện giờ là thời điểm thu hoạch mùa vụ, trong triều đình bận rộn thu thuế, Thái Tử ở hạ bộ rèn luyện, có đôi khi bận rộn quên cả ăn cơm, làm cho Anh Đào đau lòng không thôi.

Bánh ngọt mới được hấp xong nóng hổi mềm nhũn, lan tỏa mùi hương ngọt ngào, Anh Đào cắn thử một miếng, cảm thấy vừa miệng, vị ngọt nhưng không ngấy, bánh đã chín có thể ăn được rồi, từ chỗ nàng đến thư phòng của điện hạ nhiệt độ giảm đi không sai biệt lắm.

Anh Đào yểu điểu thướt tha cầm theo hai đĩa bánh ngọt đi đến thư phòng, quả nhiên trước của luôn có thái giám trông coi, nói là Thái tử đang bề bộn việc chính sự, nàng cũng không tiện quấy rầy, Anh Đào đưa bánh ngọt ra, nghĩ tâm ý của mình cũng đã được đưa đến.

Vừa trở về không lâu, liền có một tiểu giám giám chạy không kịp thở tới, nói là điện hạ giữ lại hai đĩa bánh ngọt muốn cùng Anh Đào nữ quan qua cùng nhau dùng, Anh Đào nhíu mày, tùy ý ra vào thư phòng như thế là không hợp quy củ đấy, trước đó ở hậu viện thì cũng thôi đi, hiện tại hắn là Thái Tử trong thư phòng bày rất nhiều tấu chương, đồ vật, nàng chỉ là một nữ quan sao có thể tùy ý ra vào.

“Cô nương, ngài mau đi đi, đây là khẩu dụ của Thái tử, không thể chậm trễ được đâu.” Tiểu thái giám trán đầy mồ hôi, cổ họng bốc khói, nói một tràng tiếng thúc giục nàng.

Anh Đào nghĩ cũng phải , nếu ngày sau nàng không được sủng ái nữa, cũng đâu còn cơ hội làm những chuyện này, bởi vậy nàng liền đi theo.

Tiến vào thư phòng, Thái tử đang tại trước bàn chăm chú nhìn thứ gì đó, nghe được tiếng bước chân liền vẫy tay ý bảo nàng qua đó, Anh Đào hành lễ, sau đó thuận theo mà đi đến, đứng bên cạnh Thái tử.

Cặp bánh ngọt còn nóng hổi, chỉ là cặp bánh ngọt này dù là một miếng cũng không thiếu, vẫn hoàn nguyên như lúc ban đầu, mà trà trên bàn cũng đã lạnh. Anh Đào ngay lập tức liên biết, đây là bận rộn đến mức ngay cả cơm trưa cũng quên ăn, do đó nàng liền gấp rút dùng đũa kẹp một khối bánh ngọt ngào đưa đến bên miệng Thừa Huy, còn đội là một tách trà nóng cho hắn.

Thừa Huy một bên hưởng thụ chăm sóc của nàng, một bên lại thở dài, “Vẫn là nàng lo nghĩ cho ta.”

Anh Đào oán trách “ Ngài dù có bận rộn thế nào cũng phải nghĩ đến thân thể của mình chứ, nếu người mệt mỏi quá độ sinh bệnh tật, thì thϊếp phải làm sao.” Nói xong, nàng liền đỏ mặt.

Thấy dáng vẻ hờn dỗi của nàng, Thừa Huy khẽ động lòng, cười kéo tay Anh Đào, “ Tuy rằng ta không mệt, nhưng mấy ngày nay chưa được thỏa mãn, nàng tính bồi thường cho ta thế nào?”Kéo nàng ngồi trên đùi hắn, tâm tình vui vẻ mà hôn xuống một cái.

Anh Đào ngồi trên đùi Thừa Huy, liền cảm thấy vật dưới thân căng cứng nóng hổi, biết mình đuối lý, ngay sau đó đỏ mặt ôm sát Thừa Huy, ” Điện hạ”

Tính tình nàng mềm mại, làm cho người ta hận không thể ôm nàng vào lòng yêu thương.

Thế nhưng hiện tại chưa được, Anh Đào trong người không khỏe, người lại rất hay xấu hổ, tất nhiên nàng sẽ không đồng ý, bởi vậy Thừa Huy cố gắng nhịn xuống du͙© vọиɠ, chỉ có thể hôn nàng mấy cái phát ra tiếng “ba..ba” vang vọng trong phòng, Anh Đào đỏ mặt trong lòng càng thêm hạ quyết tâm.

Bồi Thừa Huy ăn xong đĩa bánh, lại nhẹ nhàng lau miệng cho hắn, Anh Đào đem chén trà tới cho hắn súc miệng, sau đó cả thân thể nàng quỳ xuống, Thừa Huy còn cho rằng nàng có việc muốn bẩm báo, không nghĩ tới Anh Đào lại vén xiêm y của hắn, giọng nói mềm mại kêu một tiếng ‘ điện hạ’, tiếp đó to gan cách một lớp y phục an ủi hắn.

Anh Đào làm hắn trở tay không kịp, Thừa Huy ngược lại nhăn nhó, nói chuyện lắp bắp, ” Anh Đào, nàng đang làm gì?”

Anh Đào nhu mì cười một tiếng, chậm rãi vén quần hắn, ” Tất nhiên là vì điện hạ phân ưu, hay là….điện hạ không thích?”

Thanh âm trong trẻo bỗng dưng cất cao, hiếm khi thấy nàng hờn dỗi, trong lòng Thừa Huy càng thêm rung động, hắn sao có thể không thích?

Thấy Thừa Huy gật đầu, môi nàng mấp máy ý cười. Nàng phải mất rất nhiều dũng khí mới hạ được quyết tâm, nếu điện hạ không thích, vậy thật uổng phí tâm ý.