Chương 3

2 Votes

Thấp thoáng trong bụi cỏ thưa thớt là hoa môi màu hồng nhạt xinh đẹp, hoa tâm đóng chặt, hai mảnh hồng nhạt mấp máy, khó mà nhìn thấy phong cảnh bên trong nó, đại hoàng tử mắt nhìn chăm chú phía dưới, Anh Đào căng thẳng không thôi.

Đại hoàng tử cúi đầu, tò mò dùng ngón tay ngoáy lộng một chút, cảm xúc dưới tay vừa mềm vừa nóng, đầy đủ những cảm xúc khác nhau, ngón tay hắn theo khe hở hướng xuống, tách ra hoa huyệt chưa ai thấy qua, cánh hoa hồng nhạt mấp máy, theo động tác của đại hoàng tử hoa huyệt phun ra lại hút vào, yếu ớt mặc người đùa nghịch, là phong cảnh chưa từng được thấy.

Thoát khỏi sự tò mò, đại hoàng tử cúi thấp đầu, hơi thở ấm nóng phả lên hoa huyệt. Hai chân mở rộng, Anh Đào không nhịn được nữa, hoa huyệt mấp máy mở, như đóa hoa sen mới nở, run rẩy hạ sương sớm.

“Thật kỳ quái, đây là cái gì?” Đại hoàng tử hiếu kỳ, “ Rõ ràng rất lạ, nhưng ta lại đặc biệt cảm thấy đáng yêu.”. Ngón tay hắn theo mép hoa môi ma sát qua lại, trong giây lát, một dòng nước trong suốt chảy ra, tưới nhuần hoa huyệt hồng nhạt.

Đại hoàng tử bất ngờ sợ hãi kêu lên.

Anh Đào lông mi run rẩy, sắc mặt ửng hồng, toàn thân như muốn nổ tung vì xấu hổ cùng kí©h thí©ɧ, vẫn không quên được trách nhiệm chính mình, tỉ mỉ giới thiệu.

Nàng cầm cái gối đầu tựa phía sau lưng, chính mình nghiêng người dựa vào, duỗi tay sờ vào hoa huyệt, nhịn xuống sự xấu hổ, thực hiện chức trách của mình, đợi tất cả đều được giảng giải một lượt, đại hoàng tử hết đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cự vật dưới tiết khố cũng cương lên đầy đau trướng.

“Thì ra chỗ đi tiểu của nữ nhân và nam nhân không giống nhau, cái này nhìn thì nhỏ mà cất giấu nhiều nước như vậy.”

Anh Đào ngượng ngùng cưới một tiếng, đem y phục đại hoàng tử vén lên, quả nhiên gặp được một vật đang đứng thẳng, nàng thuận tay cầm vào, đại hoàng tử nặng nề rêи ɾỉ một tiếng, lại không tỏ vẻ gì, mặc cho Anh Đào đưa tay rời khỏi trong quần, chậm rãi cởi thắt lưng, tay nhỏ mềm mại theo nhục côn sờ lên, vật trong tay cứng rắn nóng hổi.

Mặc dù đã được dạy bảo vô số lần, cũng không ít lần nhìn thấy vật này trong sách, bất quá cùng cảm xúc thực tế không giống nhau, vì không xác định được tâm tình đại hoàng tử, trái tim nàng dâng lên sự sợ hãi, thanh âm run rẩy, vẫn còn dùng sức nắm chặt, lại không dám loạn động, lên xuống qua lại hai lần, hô hấp đại hoàng tử liền gấp rút.

Anh Đào nắm lấy cái gì đó, chậm rãi nói: “Đại hoàng tử cái này gọi là âm hành, cũng gọi là dươиɠ ѵậŧ, cái gọi là âm dương hòa thuận, có thể âm có thể dương. Nếu đem vật này đẩy vào hoa huyệt thϊếp, dùng sức đưa đẩy, liền cảm nhận được khoái lạc vui sướиɠ. Nếu lúc ngài hứng thú mà thân thể thϊếp lại không tiện, có thể dùng cách khác giải quyết giúp người.”

“Cách khác?” Đại hoàng tử gằn từng chữ, mang theo thanh âm khàn đặc.

Trong màn nhiệt độ lại cao thêm, đại hoàng tử dùng sức lắc tay Anh Đào, kêu nàng tiếp tục, Anh Đào không dám trái lời, liền chậm rãi luân động lên xuống, thấy đại hoàng từ khép hờ con mắt, bộ dáng thích thú hưởng thụ. Nàng suy nghĩ một chút, thấp đầu ngậm lấy đầu nấm cự vật.

Anh Đào đầu lưỡi mềm mại linh hoạt, người cũng như tên, quả thực cái miệng nhỏ nhắn của Anh Đào muốn ăn cũng khá khó khăn nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống, chiếc lưỡi mềm mại lướt qua lỗ nhỏ trên đỉnh đầu nấm rỉ ra một vài giọt nước chảy xuống. Dưới háng đại hoàng tử càng thêm trở nên cứng rắn nóng bỏng, nhịn không được liền run lên.

Việc này khiến Anh Đào đạt được cảm giác thỏa mãn cực kỳ lớn, nàng cảm thấy chính mình nỗ lực thật không uống phí. Một bên nàng ra sức nuốt xuống, một bên sờ túi trứng nặng trĩu của đại hoàng tử, tay miệng cùng lúc hoạt động.

Bộ ngực trắng nõn điên cuồng lắc lư, cùng với đêm tối tĩnh lặng, âm thanh nhóp nhép càng thêm rõ ràng kí©h thí©ɧ. Đại hoàng tự sung sướиɠ đến cực hạn, cuối cùng nhịn không được bắn ra. Hắn còn tưởng rằng chính mình vừa đi tiểu, lúng túng xấu hổ bưng kín mặt.

Từ trong khe ngón tay nhìn thấy trên mặt Anh Đào bị phun tung tóe bạch trọc.

Anh Đào bị sặc, có gắng hít thở thật sâu, nàng nhỏ giọng kho khan hai lần, quẹt một ít bạch trọc, đưa tay lau lau bày ra cho đại hoàng tử xem: “ Điện hạ, đây là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ngài. Mỗi khi đạt được kɧoáı ©ảʍ thứ này sẽ bắn ra, nếu bắn vào hoa huyệt nữ tử, dưới cơ duyên xảo hợp sẽ hoài thai sinh con.”

Thì ra là thế, đại hoàng tử thận trọng gật đầu, lúc này hắn hiểu rõ nguyên do, cũng buông xuống sự xấu hổ.

Anh Đào khiến đại hoàng tử tựa vào đầu giường, dùng khăn vải lau sạch sẽ nhớp nháp nơi cự vật hoàng tử, lại môi chạm môi đút hắn mấy ngụm nước, hai người môi lưỡi quấn giao trong chốc lát, phát giác đại hoàng tử đã động tình, cự vật lại cương cứng lần nữa, nàng bắt lấy từ từ đưa vào cửa mình.

Tư thế nữ trên nam dưới cực sinh động, ánh sáng bất ngờ lẻn vào chiếu sáng cảnh đêm, đại hoàng tử có thể rõ ràng trông thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán Anh Đào, cùng với sự căng thẳng mà cắn lấy đôi môi mềm mại.

Hắn đau lòng đưa tay ngăn cản Anh Đào tiếp tục hành động cắn môi, rõ ràng tối nay mới là lần đầu tiên họ chạm mặt, bất quá biết đâu do hai người đã tiếp xúc thân mật, đại hoàng tử đối với Anh Đào có một loại cảm giác thương tiếc khó nói thành lời, khiến hắn không thể chịu được khi nhìn thấy Anh Đào bị đau.

Anh Đào ngẩng đầu nhìn đại hoàng tử rồi bật cười, dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn, một tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ, từng chút từng chút hướng đến miệng huyệt, lấy hết dũng khí ma sát qua lại mấy lần, sau đó thả lòng thân thể, từ từ ngồi xuống.

Đại hoàng tử ngay cả mắt cũng không dám chớp lấy, tựa hồ việc này giống như đại sự quốc gia quan trọng, đầu nấm vừa tiến vào liền cảm thấy một cỗ mềm mại ấm nóng, không nhịn được nữa liền cử động cho nó tiến vào sâu hơn.

Chính là khi hắn thấy thần sắc đau đớn của Anh Đào, đột nhiên mềm lòng, cứ để yên như vậy, cẩn thận từng chút cọ lên.

Anh Đào cảm thấy đau đớn khiến đại hoàng tử chờ đợi lâu hơn, nàng nghe Trương ma ma nói, nam nhân chưa trải qua chuyện này thì cũng không sao, nhưng một khi nếm được tư vị ngon ngọt này, chính là thứ gây nghiện nhất thế gian, ăn một lần liền nghiện, lần sau còn muốn ăn nữa, có khi còn phải nhiều hơn. Vạn nhất không được đứt gánh giữa đường, nếu không sau này cả đời bất lực cũng là điều có thể.

Nghĩ như vậy, Anh Đào liền nửa quỳ, một tay chống bên eo, tiệp túc dẫn dắt đại hoàng tử xâm nhập, chính mình lắc lư trước sau, ngay tiếp theo đôi thỏ trắng trước mắt đại hoàng tử rung động nhảy vọt lên, dường như muốn lắc hoa mắt đại hoảng tử.

Ma sát mấy lần, tăng thêm dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, rất nhanh Anh Đào liền cảm thấy sâu trong hoa huyệt dâng lên một cảm giác ngứa ngáy, dường như có hàng nghìn miệng con côn trùng đang cắn, muốn một thứ đó đi vào trong khuấy đảo chúng.

Mặc dù đại hoàng tử luôn luôn không nói chuyện, nhưng không nghi ngờ gì nữa hắn cũng rất khó chịu, hắn hếch eo, ý nghĩ khiến bản thân thâm nhập càng sâu. Cứ như vậy, Anh Đào không dám chần chờ nữa, quyết tâm hướng xuống ngồi lên, đại hoàng tử liền cảm giác được như mình mới phá được một chướng ngại vật gì đó, cộng thêm sắc mặt Anh Đào trắng bệch, lại có một dòng nước ấm theo côn ŧᏂịŧ đại hoàng tử chảy xuống, ấm áp, hơi có mùi tanh của máu.

Đại hoàng tử giật mình, hắn còn chưa cầm thú đến mức như thế, Anh Đào lại yếu ớt cười một tiếng. “ Đây là máu xử nữ, mọi nữ tử trên thế gian này sau khi trải qua lần đầu tiên thì đều có.”

Tuy xâm nhập được vào sâu hơn, bất quá đại hoàng tử vẫn không dám loạn động, quan tâm nhìn Anh Đào, Anh Đào hô hấp chầm chậm, cảm thấy bản thân đã bớt chút đau đớn, lại cần thận di chuyển.

Đại hoàng tử cảm giác vẫn chưa đã nghiền, luôn có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, dứt khoát nghiêng người đem Anh Đào đặt dưới thân, cùng nàng miệng lưỡi trao đổi, miệng đầy hương ngọt, tay cũng không nhàn rỗi, xoa nắn nhào nặn lung tung trên người nàng, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tùy ý để hắn làm bậy.

Đợi đến khi hút hết hương ngọt trong miệng nàng, răng môi tơ bạc triền miên không dứt, lại hướng theo dọc cổ mà xuống dưới, trước ngực hô hấp lên xuống không ngừng, đem đầṳ ѵú non mềm ngậm lấy, mυ"ŧ thật sâu vào, từng chút từng chút đâm đến vừa nhanh vừa độc.

Anh Đào cảm thấy chính mình như con thuyền nhỏ dưới cơn mưa, yếu đuối không nơi nương tựa phiêu bạt trên biển rộng mênh mông, trên thế gian chỉ còn một chiếc dưng thừng duy nhất có thể cứu lấy chiếc thuyền nhỏ kia, mà đại hoàng tử chính là chiếc dây thừng kia.

Hai chân vốn dĩ khép hờ mà đã mở rộng ra nguyên vẹn vô lực bày ở đấy, rốt cuộc không có một tia khí lực, hạ thể một mảng vũng bùn, lông tóc, mồ hôi, và dâʍ ŧᏂủy̠ nơi hai người kết hợp, hòa lẫn vào nhau không thể phân biệt, chỉ có thể nghe được tiếng vang “bành bạch”.

Đại hoàng tử cảm thán, dưới thân vừa mềm vừa nóng, như đưa hắn vào miền cực lạc, chưa bao giờ trải qua được cảm giác sung sướиɠ kí©h thí©ɧ như vậy.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về gò má Anh Đào, hô hấp nặng nề, nhu hòa hôn xuống từng chút trên khuôn mặt nàng, giống như đang hôn bảo vật quý giá.

Cuối cùng, đại hoàng ngưng động tác trừu sáp, hắn ở trên người Anh Đào thở phì phò, sau đó ra vào thật nhanh mấy cái, Anh Đào liền cảm giác được một dòng nước nóng phun vào trong hoa huyệt, mang theo hơi nóng rực, kí©h thí©ɧ sự sảng khoái, khiến nàng nhịn không được rên mạnh một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.

Đại hoàng tử bắn qua hai lần, không có ý tứ muốn rút ra khỏi thân thể Anh Đào, hai người cứ quấn lấy nhau như thể một đôi uyên ương bình thường, thân mật nói chuyện, trao đổi môi lưỡi khát khao ôm nhau, thỉnh thoảng chậm rãi nhúc nhích đưa đẩy. Sự hưng phấn kí©h thí©ɧ dường như lại trỗi dậy, mặc kệ mồ hôi nhớp nháp trên người, liều mạng dây dưa đến thiên hoang địa lão

Thiên hoang địa lão[天荒地老]: thành ngữ trung quốc. Bầu trời hoang vắng , trái đất già cỗi. Đề cập đến một thời gian rất dài. Thường được sử dụng trong tuyên ngôn của mọi người về tình yêu.