Chương 5

Ánh sáng vừa vặn, thư phòng ấm áp, có trận gió nhẹ theo cửa sổ luồn vào, Anh Đào nhịn không được co rúm lại, thân thể càng thêm dán chặt lên người đại hoàng tử.

Lúc này tay đại hoàng tử đã rời xuống phía dưới Anh Đào, xoa nắn tiểu hạt đậu.

Ngón tay hắn thô ráp khô ráo, thuộc về nam nhân trưởng thành nóng bỏng cứng rắn, bây giờ đυ.ng đến chỗ kia, Anh Đào liền không nhịn được kẹp hai chân lại, càng khiến cho đối phương kiên định ý muốn xâm nhập, ngược lại bị kẹp chặt hơn, giống như nàng không chờ nổi nữa, nàng muốn.

Nghĩ đến đây, Anh Đào thẹn thùng nửa mở hai chân, ngón tay đại hoàng tử thừa lúc vòi vào, chuẩn xác tìm được hạch hoa cứng rắn, thủ nghệ đánh đàn của hắn rất tốt, lúc này đem thủ đoạn học được dùng trên người Anh Đào, đâu chỉ là “ Nhẹ nhàng kẹp, chậm vân vê, chà sát nhéo lại”*, ngón tay linh hoạt khuấy động u cốc, chỉ chốc lát hô hấp Anh Đào trở nên dồn dập, toàn thân bủn rủn, mật dịch theo hoa huyệt chảy chầm chậm ra ngoài, làm ướt ngón tay đại hoàng tử.

[轻拢慢捻抹复挑: Khinh long mạn niệp mạt phục thiêu] Ý của câu này là nhẹ nhàng khép lại, từ từ vặn, lau một hồi, hái một hồi, trước tiên phát bài hát quần áo neon và quần áo lông vũ, sau đó sẽ phát bài Liuyi. Câu này xuất phát từ “Pipa Xing”.

Hắn còn giơ tay, làm động tác đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp thử một chút, giọng nói cợt nhả, “Nàng cũng nếm thử tư vị bản thân đi.”

Hành động của hắn dọa sợ Anh Đào, việc này đã đi quá giới hạn rồi, sao có thể để đại hoảng tử ăn thứ ô uế đó, bởi vậy một phát bắt được tay hắn, có hơi lo lắng mυ"ŧ vào.

Đôi môi ửng đỏ ngậm lấy ngón tay, lưỡi mềm trơn ướt liếʍ láp qua lại, dáng vẻ gấp gáp, như thể đang thưởng thức tuyệt thế trân bảo, ai có thể nghĩ tới, thiếu nữ mềm mại này đang thưởng thức dâʍ ɖị©ɧ chính mình.

Ánh mắt đại hoàng tử càng sâu, ngón tay bắt lấy đầu lưỡi Anh Đào chơi đùa, khiến Anh Đào vừa ngứa vừa đau, dưới thân dâʍ ŧᏂủy̠ không có ngón tay ngăn chặn, hoa môi mềm mại ma sát y phục đại hoàng tử đã thấm ướt một mảng nhỏ.

Thấy y phục của mình đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng thấm ướt, đại hoàng tử vỗ nhẹ lên mông nàng, lại thừa cơ nhào nặn mấy cái, rỉ vào tai nàng nói, “Nằm sấp trên mặt bàn, gia sẽ làm chết nàng.”

Anh Đào ánh mắt u oán, rõ ràng tối qua người này đã giày vò nàng tới tận nửa đêm, hôm nay lại muốn nữa, hơn nữa còn là tuyên da^ʍ giữa bạch nhật.

Chỉ là lúc này hạ bộ đại hoàng tử đã bừng bừng phấn chấn, cho dù cách một lớp lụa xuân cũng có thể cảm nhận được lửa nóng mạnh mẽ, tên đã lên dây, biết chính mình cũng không thể ngăn lại, chỉ có thể ngoan ngoãn xoay người, nằm sấp ở trên bàn.

Bàn gỗ tử đàn độ cao vừa vặn, rộng lớn cứng rắn mà lạnh buốt. Lúc này Anh Đào toàn thân y phục đã bị xé rách, nửa treo trên người nửa rơi xuống đất, bầu ngực trắng nõn cơ hồ lộ ra phân nửa, gáy cổ áo tuột xuống lưng, lộ ra bả vai đơn bạc và một đoạn xương sống.

Tiết khố đã bị ném đi, nhưng váy sa vẫn che đậy hai chân, chỉ có thể tinh tế nhìn thấy hình dạng cặp mông no đủ. Anh Đào nằm trên bàn, đôi tuyết nhũ chạm lên mặt bàn lạnh buốt, suýt nữa rên thành tiếng.

Đại hoàng tử lập tức vỗ lên mông nàng, gấp gáp đem váy nàng vén lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào bờ mông mềm mại đầy đặn của nàng.

“Thật mịn”. Một tay sờ soạng, đại hoàng từ tùy ý đem mông trắng xoa nắn thành đủ hình dạng, khi xưa chỉ chính diện làm việc, không có chú ý đến dáng người của nàng lại có thể mê người như vậy.

Phía sau lưng Anh Đào tóc đen nhánh xõa xuống, nếu tính khí của mình giữa bờ mông tuyết mịn này ra vào, ngược lại giống như một con ngựa vui sướиɠ quẫy đuôi, nghĩ như vậy ánh mắt đại hoàng tử càng thêm tối, binh khí đột nhiên bật ra hiên ngang đứng giữa hai đùi Anh Đào.

“Điện hạ”. Anh Đào quay đầu, môi hơi chu lên, khóe mắt đuôi mày đều mang theo vẻ phong tình, mặc dù không nói thêm những lời khác, cái mông lại nhẹ nhàng nâng lên, tự động ma sát với côn ŧᏂịŧ đại hoàng tử, hoa huyệt tự mở, dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy, theo một đùi hướng xuống, làm cơ thể dính dính nhớp nháp.

Đại hoàng tử càng không chần chờ, nhắm ngay cửa động mà vào, cảm giác ấm nóng hút chặt liền bao phủ lấy hắn, trầm thấp thở dài một tiếng, nhịn không được liền động thân.

Anh Đào rêи ɾỉ, bất ngờ bị tập kích, chỉ có thể một mực nằm sấp trên bàn, tự ổn định cơ thể chính mình.

Vóc người đại hoàng tử cao, theo góc độ của hắn, có thể cúi xuống thơm lên gò má Anh Đào. Hắn nắm cằm Anh Đào, hôn xuống môi nàng, đầu lưỡi truy đuổi khuấy đảo, dường như muốn quấn nhau đến cùng, âm thanh chậc chậc vang vọng, trong chàng có nàng, trong nàng có chàng.

Tóc và mồ hôi cùng hòa quyện vào nhau, tư thế tiến vào từ phía sau thâm nhập rất sâu, mỗi lần đi vào đều nút cán, khiến Anh Đào không nói ra được lời nào.

“Điện hạ,….um, sâu quá, cầu ngài, nhẹ một chút, a.” Anh Đào đong đưa bờ mông, để giảm bớt động tác người phía sau, nhỏ giọng cầu xin.

Đại hoàng tử một mặt di chuyển, một mặt khẽ cười, “Nghe nàng”. Qủa nhiên động tác đã chậm lại, cũng chỉ tại cửa động nhẹ nhàng ma sát, chỉ vào một qυყ đầυ, nửa chống đỡ, nửa không chống đỡ, tới tới lui lui nhè nhẹ chọc lộng, làm cho Anh Đào hụt hẫng, muốn nói lại không dám nói ra miệng, chỉ có thể nhích từng chút ra sau, đồng thời liều mạng co thắt hoa huyệt, hòng ăn được nhiều hơn.

“Con ngựa này thực không ngoan, lại muốn ăn trộm.” Đại hoàng tử ngoài miệng nói như vậy, nhưng thân thể lại bất động, mặc cho Anh Đào liều mạng ăn vào nửa cái côn ŧᏂịŧ của hắn.

Côn ŧᏂịŧ ngậm sâu thêm chút ít, chỉ là nửa cái làm sao đủ? Anh Đào lắp bắp, liều mạng ra hiệu ngầm, đại hoàng tử lại làm như không thấy, không hề bị lay động, chỉ có thể khẩn cầu nói, “ Cầu điện hạ quất con ngựa này, nô gia chính là con ngựa cái của điện hạ, chỉ để điện hạ cưỡi, để hạ tiến vào.”

Đại hoàng tử nghe lời này, côn ŧᏂịŧ to thêm một vòng, hắn hít sâu một hơi, chẫm dãi đĩnh vào, mới hóa giải được sự thèm muốn của người dưới thân, duỗi một ngón tay ra, ở chỗ giao hợp mà chèn vào, “Gọi sai rồi, phải gọi tên bản điện hạ mới được, cung nhân tất cả đều là người của đại hoàng tử, con ngựa chỉ có một chủ nhân.”

Lời nói ác ý kèm theo hành động cong ngón tay lên, gãi mạnh vào chỗ giao hợp của hai người, Anh Đào run rẩy rên nhẹ một tiếng, lại sợ tiếng động truyền tới hạ nhân, đành phải thấp giọng nói, “Cầu Thừa Huy điện hạ hãy quất con ngựa này đi.”

“Dùng cái gì quất?” Thừa Hùy ác ý bóp nhẹ đầu ti Anh Đào, không nhanh không chậm nói nhỏ. Thức chất cặp mắt hắn đã đỏ bừng, hận không thể lấp tức tại đây trên người vưu vật rong ruổi một phen, chỉ là hắn muốn trêu đùa tiểu cô nương đến đỏ mặt tía tai, tự mình nói ra những lời phóng đãng.

“Dùng côn ŧᏂịŧ của ngài quất, quất vào huyệt con ngựa, con ngựa phục thị ngài.” Anh Đào uất ức nghẹn ngào nói ra, cả người nóng thành màu hồng phấn, nằm sấp trên bàn không chịu dậy, nhu nhu nhược nhược mềm thành vũng nước.

“Thật đáng thương, gia chẳng những muốn quất con ngựa, còn muốn thưởng sữa cho ngựa cái, tương lai đẻ ra vài con tiểu mã.” Thừa Huy trong lòng yêu thích không thôi, cúi đầu hôn lấy lỗ tai Anh Đào, tiếp tục đưa đẩy, thư phòng trống trải, âm thanh da thịt chạm nhau bành bạch vang lên, thanh thúy mang theo tiếng nhóp nhép của dâʍ ŧᏂủy̠, hai người liên kết chặt chẽ, gậy thịt sẫm màu ra vào trong hoa huyệt đỏ bừng, hóa giải cỗ lửa nóng của nhau, Anh Đào sung sướиɠ mở miệng khẽ ngâm nga, vừa thỏa mãn vừa hài lòng.

Thừa Huy bật cười, đưa tay đem Anh Đào ôm vào ngực, cuối cùng run lên, đem tinh hoa đổ đầy vào cơ thể nàng, một mực ngăn chặn không chịu tách rời.

“Con ngựa ngoan ngoãn hấp thu tinh hoa của gia, nói không chừng sau hôm nay chúng ta sẽ có tiểu mã đấy.”