Chương 2

Đóng vai phản diện, hàng ngày phải làm việc với người khác thật mệt mỏi, mạng lưới quan hệ phức tạp hơn cả cuộc đời của cậu, chỉ cần cue đúng diễn biến thì vẫn làm được, mua một loa phát thanh hẹn giờ để thay miệng, ghi sẵn nội dung bôi nhọ và những câu nói mỉa mai, đến giờ thì bật lên, người không cần đến, chỉ cần truyền tải được ý nghĩa là được.

Tuy nhiên, hệ thống im lặng một lúc, sau đó mới trả lời cậu:

"Nhiệm vụ từ cấp trên vẫn chưa được gửi xuống, thực ra ở trong cục xuyên sách của chúng tôi có một truyền thống, đó là chính ký chủ tự rút thăm nhiệm vụ, chúng tôi thường gọi đây là... "Hệ thống nói, "hộp bất ngờ."

Sơ Dụ: ?

“Ký chủ, bình thường cậu có may mắn không?”

Nếu tôi gặp may thì đã không bị xe bán tải tông chết đến đây rồi, Sơ Dụ nghĩ thầm.

Hơn nữa, trước kia cậu thường thích chơi các loại game rút bài, có bảo đảm sẽ cố gắng ăn, không có bảo đảm thì sẽ chìm thuyền, Một người đen đủi không sợ trời đất. Trái tim bất ngờ của cậu đã lạnh như con dao mổ cá 40 năm ở siêu thị Đại Nhuận Phát.

Cậu có một dự cảm không lành, còn hệ thống vẫn tiếp tục nhắc nhở trong đầu cậu: "Ký chủ, còn một khoảng thời gian nữa trước khi họ gửi hộp nhiệm vụ ngẫu nhiên xuống, chúng ta ra ngoài khám phá tình hình trước đi?"

Hiện tại họ đang ở thời điểm cốt truyện của cuốn sách vừa mới bắt đầu, công thụ chính và các nhân vật phụ vẫn chưa xuất hiện, dựa theo mô tả về lần đầu tiên công thụ chính ra mắt ở chương đầu tiên của cuốn sách, lúc này có lẽ vẫn đang trong giai đoạn trước khi số đầu tiên của chương trình chính thức được ghi hình.

Nhưng Sơ Dụ không muốn ra ngoài.

Căn phòng nhỏ trống trơn trước mắt giống như một làng dành cho tân thủ và Sơ Dụ chính là người chơi buông xuôi, cứ nằm lì trong làng, không muốn theo cốt truyện NPC đi diệt quái.

"Ký chủ, tại sao không ra ngoài?"

"Tôi sợ gặp con người."

"?"

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa dữ dội cắt ngang cuộc đối thoại giữa một người và một hệ thống, Sơ Dụ cứng người lại, theo bản năng lùi lại một chút, chờ đợi người bên ngoài tự mở cửa.

Trong lúc đó, bộ não của cậu hoạt động hết công suất, cố gắng kìm nén tâm trí đang dậy sóng muốn hét lên.

"Có ai không? Trong không có ai à?" Một giọng nữ vang lên, tiếp theo là tiếng xoay tay nắm cửa, "Sơ Dụ? Là Sơ Dụ đúng không?"

Chết tiệt, NPC tự đến cue cốt truyện rồi, đáng sợ quá.

May mà chỉ có một người thôi, bộ não vẫn còn chịu đựng được.

Sơ Dụ không dám cử động cả con ngươi.

Cuối cùng cửa cũng mở ra, người mặc đồng phục nhân viên nhìn cậu: "Ơ, cậu ở đây à, sao không nói gì hết vậy."

Nói rồi người đó nhanh chân đi đến bên Sơ Dụ, một tay kéo cánh tay cậu: "Đi theo tôi, tôi sẽ đưa cậu đến đại sảnh."

Đại sảnh. Đại sảnh? Đại sảnh!!!

Một nơi chỉ nghe tên thôi đã biết sẽ có rất nhiều người tập trung!!!

Trước mắt Sơ Dụ tối sầm lại, bắt đầu vô thức khởi động chế độ chờ, trông như sắp ngất xỉu.

Trong lúc bị chị nhân viên kéo ra ngoài, hệ thống vẫn đang lạch cạch gõ gì đó trong đầu cậu, lại tự lẩm bẩm một mình.

"Lạ nhỉ, hệ thống vẫn hiển thị có lỗi, nhưng sao tôi tìm không ra được nhỉ?"

Đại sảnh của chương trình tuyển chọn.

Không giống như cảnh tượng địa ngục mà Sơ Dụ tưởng tượng, với hàng trăm người chen chúc kín cả sảnh, lúc này mới chỉ có bốn năm thực tập sinh vừa vượt qua vòng thử giọng, ngồi cùng nhau trao đổi thông tin và thì thầm to nhỏ.

"Chị nhân viên bảo tôi, nhóm của chúng ta sẽ thêm một thực tập sinh nữa."

"Tôi cũng nghe được như thế, dường như là người được giải trí Thiên Tinh lăng xê, tên là Sơ Dụ."

"Hả? Sơ Dụ?! Đen đủi quá!"

"Cậu ta làm sao vậy?"

"Cậu không biết à?" Thực tập sinh đang nói chuyện cẩn thận nhìn xung quanh, "Người đó siêu đáng sợ, có thực tập sinh cùng công ty bị cậu ta bỏ đinh vào giày, khiến cho chân bị thương không thể đến tham gia tuyển chọn."

"Cái quái gì? Đáng sợ thế sao?"

"Cậu ta có rất nhiều tin đồn đen tối, chỉ là có người đứng sau giúp đỡ bưng bít mà thôi, những ai cùng lứa có trình độ tốt hơn cậu ta đều bị cậu ta chơi xấu, cậu ta còn dẫn đầu cô lập và bắt nạt người khác, thực tập sinh cùng công ty với cậu ta nói với tôi, có một nhân viên công ty của họ vì chọc giận Sơ Dụ nên cuối cùng bị ép phải nghỉ việc."

"Trời ơi, tôi sợ quá, sao lại bị phân cùng nhóm với một người như vậy cơ chứ..."

"Cầu Chúa, mong cậu ta đừng có làm gì chúng ta..."

Vừa dứt lời, một tiếng bước chân vang lên từ hành lang, bốn người lập tức cúi đầu im thin thít, không dám nhìn thẳng, sợ chọc giận bất cứ ai khó tính sẽ rước họa vào thân.

Nhân viên nhanh chóng dẫn một chàng trai cao lớn đến đứng trước mặt họ, có người không nhịn được ngước mắt lên, quan sát người phía sau nhân viên.

Gương mặt vô cùng nổi bật, ngũ quan thanh tú, sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo cùng làn da trắng lạnh khiến cậu trông như con lai, dưới mí mắt còn có một nốt ruồi lệ duyên dáng, trung hòa bớt vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, khiến cậu trông có phần mềm mại và quyến rũ.

Từ nhan sắc đến khí chất đều hoàn hảo không thể chê vào đâu, thậm chí khí chất còn vượt trội hơn; một gương mặt xuất chúng trong vạn người, không có góc nào là điểm yếu cả.

Khó trách tính cách tồi tệ như vậy mà công ty vẫn kiên quyết lăng xê cậu...

Kinh Nghiên nghĩ như vậy, cúi mắt không dám nhìn cậu nữa.

Rồi giây tiếp theo, một tiếng nổ chói tai vang lên, xé toạc không khí tĩnh lặng, xuyên qua màng nhĩ của mọi người, vọng chọc thẳng lên trần nhà của sảnh.

[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah là con người! Rất nhiều con người! Báo động cấp 1! Báo động cấp 1!!!]

Ngoại trừ Sơ Dụ, mọi người trong sảnh đều tỏ vẻ bối rối.

Tôi điếc rồi hay tôi đã bị điên rồi?

Trong khi đó, chàng trai có ngoại hình nổi bật kia vẫn đứng im bất động với vẻ mặt lạnh lùng, cau mày khép nửa mí mắt trông có vẻ thiếu kiên nhẫn.

Không khí một lần nữa trở nên im lặng, sau sự cố nhỏ có phần kì quái vừa rồi.

Chắc chắn tôi đã nghe nhầm rồi.

Mọi người không hẹn mà đồng loạt nghĩ như vậy.