Chương 19: Thu hoạch của buổi đi săn

"Tôi không có đáng sợ đến thế đâu.” Lăng Tô mỉm cười, cô kiểm tra những vật phẩm vừa rơi ra.

Thịt lợn rừng*30, chân lợn rừng*4, da lợn rừng*1, răng nanh*2, nội tạng lợn rừng*10.

Lăng Tô nhớ rằng thịt lợn rừng rẻ hơn thịt hươu một chút, nhưng nó cũng có giá 8 đồng vàng, về những vật phẩm khác thì cô không biết giá cả của chúng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô biết rằng giá của chúng chắc chắn không rẻ.

Xuyến Xuyến: Đây là, kiếm được nhiều tiền rồi!

Mạch Sơn Khê: Không biết giá trị của nó chênh lệch bao nhiêu so với hai con hươu.

"Chúng ta trở về xem thì biết ngay.” Lăng Tô để tất cả mọi thứ vào trong ba lô đeo lưng của mình, trời càng ngày càng tối, cô không thể tiếp tục ở trong rừng rậm được nữa.

Hôm nay cô đã kiếm được rất nhiều vật phẩm, bây giờ đẹp đường đi về nhà thôi!

Trở lại đại sảnh nhận nhiệm vụ, Lăng Tô lấy ra toàn bộ vật phẩm mà mình thu hoạch được từ chiều hôm nay.

Theo cô nhớ rõ thì thịt lợn rừng là 8 đồng vàng một miếng, ba mươi miếng thịt lợn rừng đã có giá 240 đồng vàng, nội tạng lợn rừng là 15 đồng vàng một cái, mười cái là được 150 đồng vàng, chân lợn rừng là là được nhiều đồng vàng nhất, một chân là 30 đồng vàng, nhưng cô chỉ có bốn chân, tổng cộng là được 120 đồng vàng, về phần răng nanh và da lợn rừng, tạm thời Lăng Tô không định bán nó, hai thứ này không có giá trị cao, bán không được nhiều tiền, trong tương lai chúng có thể được sử dụng trong việc khác.

Cứ tính toán như vậy, toàn bộ con lợn rừng đã có giá 510 đồng vàng, nhưng nó vẫn không bằng hai con hươu, tất nhiên là bởi vì hai con hươu mà Lăng Tô đánh chết đều rơi xuống nhung hươu, một nhung hươu có giá 200 đồng vàng, nó gần như là đồ vật phẩm đơn lẻ có giá trị cao nhất.

Nhìn chung, giá trị của một con lợn rừng chắc chắn lớn hơn một con hươu, con hươu chủ yếu thể hiện mức độ quý hiếm của nó, chỉ cần phát hiện được nó, thì việc gϊếŧ chết nó tương đối đơn giản, về phần lợn rừng, việc khó khăn nhất chính là gϊếŧ chết đối phương.

Đặc biệt từ trước đến giờ lợn rừng luôn xuất hiện theo đàn, hôm nay Lăng Tô chỉ tình cờ gặp phải một con lợn rừng đi một mình, nếu gặp phải một đàn lợn rừng, cô còn không kịp chạy trốn, chứ đừng nói đến việc gϊếŧ chết nó.

Ngoại trừ vật phẩm rơi ra khi gϊếŧ chết con lợn rừng này, vật phẩm có giá trị nhất trên người Lăng Tô là mười mấy gốc cỏ cửu tử mà cô thu thập được, một gốc cây có giá 20 đồng vàng, nếu bán mười mấy gốc cây này đi, cô sẽ được 300 đồng vàng.

Tính cả những vật phẩm lặt vặt trên người cô, chẳng hạn như thịt thỏ và thịt chim các loại, từ chuyến đi săn chiều hôm nay, cô thực sự trực tiếp kiếm được 932 đồng vàng.

Công thêm ba trăm tám mươi mấy đồng vàng cô còn dư lại vào buổi sáng hôm nay, tổng cộng cô đã có hơn một nghìn ba trăm đồng vàng.

Nói cách khác, ngày hôm nay thật ra cô đã kiếm được hơn một nghìn bảy trăm đồng vàng.

"Đi săn đúng là một việc kiếm được nhiều tiền.” Lăng Tô không nhịn được cảm thán nói.

Đêm Bắc Tinh: Chỉ có cô! Phòng bên cạnh cả ngày hôm nay kiếm được hơn năm trăm đồng vàng đã được coi là nhiều rồi! Hầu hết mọi người chỉ kiếm được từ 200~300 đồng vàng, đã mất nhiều sức lực còn kiếm được ít tiền, còn không bằng đi đào quặng và thu thập thảo dược, công việc kiếm được tiền và nhẹ nhưng hơn chút.

Xuyến Xuyến: Đúng vậy, hơn nữa còn có nhiều người chơi bị loại khi đi săn!

Bốn Mùa: Hầu hết các chủ phòng đều lựa chọn chặt cây một khoảng thời gian sau đó đi mua [Bách khoa toàn thư về thực vật] hoặc [Bách khoa toàn thư về khoáng sản], rồi đi ra rừng để thu thập chúng, tuy nó hơi nhàm chán một chút, nhưng ít ra nó vẫn an toàn, cũng kiếm được nhiều đồng vàng, tôi thấy một số người kém may mắn đã kiếm được hơn ba trăm đồng vàng, những người may mắn hơn đã kiếm được bảy đến tám trăm, dù sao nó cũng tốt hơn nhiều so với việc đi săn!

Lúc đầu Lăng Tô nhìn thấy còn hơi kinh ngạc, nhưng cô lập tức suy nghĩ cẩn thận, kỳ thận lựa chọn như bọn họ là an toàn nhất, giống như cô ngày hôm nay, là do cô tính toán kỹ càng từ trước rồi, nhưng lắm lúc vẫn có nguy hiểm.

Không thể ngày nào cũng dựa vào may mắn, thứ gọi là may mắn này thật sự quá huyền bí, nó không được tốt.

Nghĩ như vậy, Lăng Tô cũng mua [Bách khoa toàn thư về khoáng sản], trong thời gian tiếp theo, khả năng cô sẽ chủ yếu đi thu thập thảo dược hoặc đào quặng, nếu gặp phải con mồi thì cô sẽ đi săn, như vậy cô đã có thể đảm bảo việc thu thập cơ bản.

Tất nhiên ngoài việc này ra Lăng Tô còn có một kế hoạch khác.

Sau khi rời khỏi đại sảnh nhận nhiệm vụ, Lăng Tô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bắt đầu có cảm giác tối tăm, cô đi kiểm tra hạt giống mình gieo trên mảnh đất nông nghiệp, chúng đã có dấu hiệu nảy mầm, chắc qua mấy ngày nữa cô có thể biết được chúng là hạt giống gì.

Lăng Tô giải một chút phân bón mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước xuống mảnh đất nông nghiệp, nhìn một lúc rồi quay người sang chỗ khác.

Kiều Diễm: Bé Thư bây giờ chuẩn bị làm gì thế?

Bốn Mùa: Tôi vừa sang phòng phát sóng trực tiếp khác xem một chút, khoảng thời gian này, rất nhiều chủ phòng đang nghỉ ngơi, có thể buổi chiều sẽ dừng phát sóng.