Chương 11: Sao tai đỏ vậy

Sau khi sự cuống cuồng của những tên thợ săn qua đi, biệt thự lại trở vệ yên tĩnh và thanh bình.

Đến khi màn đêm buông xuống, Địch Đại Hổ đứng canh trên ban công, Mai Á Sa vào bếp nấu ăn, còn Ôn Dao đi đến cửa phòng Quý Minh Trần, nâng tay lên gõ gõ cửa: “Tôi có thể vào không?”

Trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói lười biếng của người đàn ông: “Vào đi.”

Tuy nhiên khi Ôn Dao đẩy cửa vào, lại phát hiện bên trong sương mù mờ ảo, cùng sự tan biến của làn sương, người đàn ông trong bồn tắm trắng toát nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Lúc này đêm đã khuya, trong phòng ngủ theo phong cách Châu Âu rộng lớn chỉ có bụi bám trên thảm và một bồn tắm trắng tinh khiết.

Do hệ thống điện trong biệt thự đã bị hư hỏng, trong phòng không có đèn, chỉ có vài ngọn nến bên cạnh bồn tắm đang chảy, bóng nến lay động, sương mù cuộn lên từ bồn tắm màu trắng, người đàn ông kỳ quái bên trong bồn với thân trên trắng trẻo trần trụi, cơ bắp rõ nét, phát ra ánh sáng vàng nhạt dưới ánh nến.

Ngón tay lộ ra của hắn kẹp một chiếc ly rỗng, bên trong là một ngọn lửa đang bùng lên, mãnh liệt như một đoá hồng lửa.

“...”

Đây rõ ràng là đang chạy trốn trong ngày tận thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng người này lại có thời gian thoải mái tắm rửa ở đây, còn tạo ra không khí như đang đi nghỉ dưỡng.

Ôn Dao cụp mắt: “...anh đang tắm sao còn để tôi vào? Vậy tôi nói sau vậy.”

Quý Minh Trần lại ra lệnh: “Quần áo ở cạnh cửa tủ, giúp tôi lấy qua đây.”

Ôn Dao: “Sao anh không tự lấy?”

“Ừm?” Quý Minh Trần nói như điều hiển nhiên: “Vừa nãy quên, giờ…tay không dài đến thế.”

Nói xong, hắn đặt ly rượu xuống, nhìn Ôn Dao, nhắc nhở: “Ôn tiểu thư, hai lần ân cứu mạng.”

“...”

Mặc dù im lặng, nhưng Ôn Dao vãn tốt bụng lấy chồng quần áo bên cạnh.

Bộ quần áo này chưa thấy bao giờ, như kiểu hoàn toàn mới, hơn nữa, đã là bộ thứ ba người này thay hôm nay.

Buổi sáng, hắn bị máu bắn vào, đã đổi một bộ, buổi trưa bị dầu dính vào quần áo, lại đi thay; rồi trước đó ở bệnh viện, hắn mặc áo blouse chơi cosplay, không biết có phải hắn còn năng lực không gian hay không, nếu không thì sao có nhiều quần áo đến vậy.

Ôn Dao không nói gì, đặt quần áo bên cạnh bồn tắm, chưa kịp quay người, người đàn ông bên cạnh đã nâng tay chỉ vào vai mình: “Cô xem…”

“Gì cơ?”

Quý Minh Trần cười nói: “Cô thấy không?”

Ôn Dao nhìn hai vết sẹo ghê tợn, mặt đầy ngơ ngác: “Có chuyện gì vậy?”

Quý Minh Trần từ từ chỉ tay: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa…”

Ôn Dao cũng không biết người này muốn làm gì, bầu không khí thật sự khiến cô khó chịu.

Quý Minh Trần nhìn cô cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng, từ ngữ vô cùng mập mờ: “Đây đều là dấu vết cô để lại trên người tôi, không thấy vô cùng thân thiết sao?”

“...”

Ôn Dao không biết phải nói gì với câu nói này, nhíu mày: “...Xoá sẹo đâu khó, anh giữ lại làm gì.”

Quý Minh Trần đặt tay lên đuôi mắt, suy nghĩ nghiêm túc: “Giữ lại để một ngày nào đó, cho cô thưởng thức, không phải cơ hội tới rồi sao…”

Ôn Dao: “...”

Thật sự trước đó còn có chút đồng cảm, nhưng vừa nghe câu này, sự đồng cảm chưa kịp nảy sinh đã ngay lập tức tiêu tan.

Nói thật, những vết thương trước đây của hắn thật sự không có vết nào là vô ích cả.

Dù ánh nến phản chiếu, mặt nước bồn tắm lấp lánh, nhưng Ôn Dao không nghĩ đây là một nơi để trò chuyện nghiêm túc, quyết định sẽ nói chuyện với hắn sau.

Nhưng vừa mới quay người, đã nghe thấy người đằng sau cười đặc biệt phóng túng: “Cô có thấy gì không? Sao tai lại đỏ như vậy…”

Ôn Dao không thể nhịn được nữa: “Quý Minh Trần!”

Thanh đao của cô đâu?

Địch Đại Hổ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền nhìn vào trong phòng, còn cầm đèn pin chiếu vào trong, thấy ông chủ đang tắm, còn Ôn tiểu thư có vẻ đang trêu ghẹo ông chủ.

Làm anh ta giật mình, lập tức tắt đèn pin, bất ngờ đóng cửa: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi không thấy gì cả.”

“...”

Ôn Dao hít sâu một hơi, không muốn quan tâm tới người này nữa, lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Quý Minh Trần thấy bộ dạng tức giận của cô thì bật cười, rất lâu sau, nụ cười của hắn mới từ từ dừng lại ở khoé mắt.

Nửa giờ sau, Quý Minh Trần ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, trong khi Mai Á Sa cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, trên bàn trà có một ngọn nến đang cháy, bên cạnh nến đặt bốn đĩa được sắp xếp ngăn nắp, khiến nơi đây giống như một bữa tối dưới ánh nến.

Sau bữa tối, như thường lệ Địch Đại Hổ và Mai Á Sa canh gác, Quý Minh Trần đúng lúc thu mình lại, hỏi Ôn Dao: “Vừa rồi tìm tôi có việc gì vậy?”