Chương 13: Cô có muốn ngủ với tôi một lát không?

Sau khi các thành viên đội lại tản ra, Thẩm Dật Xuyên ngồi xổm trước thi thể của những xác zombie không đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ bị đóng băng cứng ngắc, bề mặt cắt phẳng lì và mịn màng, có thể thấy người cầm đao vô cùng điêu luyện, lực mạnh.

Đó là Ôn Dao…

Chắc chắn là Ôn Dao…

Cô không chết, cô nhất định ở gần đây, cô thông minh như vậy, có thể đã tìm được nơi ẩn náu, hiện đang chờ anh ta đến tìm.

Bàn tay của Thẩm Dật Xuyên lạnh ngắt bà sưng tấy, không hiểu sao, đột nhiên anh ta nhớ đến mối quan hệ giữa Ôn Dao và Ngân Nguyệt Đao.

Ngày xửa ngày xưa, khi căn cứ vừa mới được thành lập, không có nhiều vũ khí hiện đại, mọi người đều dùng dao và rìu. Khi anh ta có khẩu súng phù hợp, anh ta đã chế tạo lại cây đao bạc anh ta đã sử dụng trước kia thành kích thước phù hợp với cô và tặng cho cô. Vì tay cầm có dấu hiệu hình mặt trăng anh ta khắc, cô đặt tên cho cây đao là Ngân Nguyệt Đao.

Sau này, khi súng phổ biến, mọi người đều luyện súng, duy chỉ có cô không đạt yêu cầu về súng, anh ta nhiều lần mắng nhưng không hiệu quả, chỉ có thể để cô cầm lại Ngân Nguyệt Đao.

Sau này, ngày qua tháng lại, năm qua năm, cô trở thành người số một về đao ở Bắc Châu, đến mức khi nhắc đến Ngân Nguyệt Đao là nghĩ ngay đến Ôn Dao, nhắc đến Ôn Dao là nghĩ ngay đến Ngân Nguyệt Đao.

Nhớ lại những khoảnh khắc trong quá khứ, bàn tay của Thẩm Dật Xuyên run rẩy rời đi, đột nhiên anh ta nắm chặt một nắm tuyết trên mặt đất, anh ta nén chặt tuyết thành một cục, không kiềm chế được mà đỏ mắt.

“...”



Sáng hôm sau khởi hành từ biệt thự, đến căn cứ khu Đông Châu mười bốn.

Trên đường đi, Ôn Dao luôn nghĩ lý do tại sao Quý Minh Trần từ chối cô gia nhập Đông Châu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy có thể…hắn không thật sự tin tưởng cô.

Dù sao cô cũng đã thề bảo vệ khu Bắc Châu mười ba nhiều năm như vậy, đột nhiên phản bội, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, có thể còn nghĩ cô muốn thâm nhập làm gián điệp.

Ôn Dao có chút lo lắng.

Nếu không tìm được tổ chức, vậy chẳng phải chết nhanh hơn sao?

Quý Minh Trần vì đã cùng Ôn Dao canh gác cả đêm qua, hoàn toàn không nhắm mắt, giờ đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phía trước, Địch Đại Hổ vừa lái xe vừa hỏi Mai Á Sa: “Chỗ này cũng là khu phố, không có biến dị thể đấy chứ?”

Mai Á Sa nhịn không được mà phản bác anh ta: “Đây là khu vực sống sót, không thấy sao? Đường phố có nhiều người như vậy, nếu có zombie thì đã ngửi thấy mùi từ lâu rồi…”

Ôn Dao nghe thấy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe địa hình di chuyển chậm rãi, ánh mắt của cô lướt qua thành phố đã bị tận thế tàn phá nát bét.

Thành phố này vốn là một thành phố du lịch lớn, nằm trên vùng đồng bằng giữa Đông Châu và Bắc Châu, vì vị trí địa lý đặc biệt của nó, sau khi tận thế đến nhanh chóng trở thành nơi tập trung của những người sống sót.

Nhưng nó không thuộc Đông Châu cũng không thuộc Bắc Châu, mà độc lập bên ngoài bốn châu, tương đương với một khu tự trị, bên trong trật tự an ninh hỗn loạn, gϊếŧ người cướp bóc công khai…

Ngoài những người bản địa thực sự không còn đường nào khác, ở đây chủ yếu là những tên thợ săn tập trung.

Lúc này, ngoài cửa sổ xe, bên ngoài đường phố ồn ào nhốn nháo, có một băng nhóm đánh nhau trên phố, có người cầm dao gϊếŧ người, có người cướp bóc tài nguyên, người già yếu ớt co rúm dưới mái nhà thép hoặc mái xi măng, rụt rè, sợ hãi, tuyệt vọng…

Ôn Dao lãnh đạm nhìn, biểu cảm bị tê liệt.

Quý Minh Trần dường như đã ngủ đủ, mở mắt nhìn Ôn Dao một cái, kéo ống tay áo của cô cười: “Cô có muốn ngủ với tôi một lát không?”

Ôn Dao: “...”

Cô quay lại định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ xe phía sau Quý Minh Trần xuất hiện vài hình bóng quen thuộc, khiến cô ngay lập tức co rút đồng tử, sắc mặt tái nhợt nói: “Dừng lại!”

Nghe thấy vậy, ba người còn lại trong xe đều ngẩn ra, Địch Đại Hổ vội vã giảm tốc độ và quay đầu hỏi: “Cái gì, chuyện gì thế?”

Mai Á Sa cũng không hiểu, hoang mang nhìn phía ghế sau.

Có thể nói sau hai ngày ở cùng nhau, họ đều cảm thấy tính cách của Ôn Dao hiền hoà kín đáo, nói chuyện cũng dịu dàng êm ái, chưa bao giờ có lúc nào kích động hay tức giận…

Mà bây giờ, biểu cảm của cô trở nên nghiêm túc, đôi mắt đẹp đầy thù hận, như thể bỗng dưng nổi cáu…

Quý Minh Trần cũng hơi nhíu mi, ra hiệu Địch Đại Hổ dừng lại.

Chiếc xe địa hình đang chạy đột ngột phanh gấp và dừng lại trước một toà nhà xi măng đổ nát.

Ôn Dao chờ xe dừng hẳn, nhanh chóng mở cửa xe, nắm chặt Ngân Nguyệt Đao và lao về phía sau.

Quý Minh Trần và hai người kia để đảm bảo an toàn cho Ôn Dao cũng xuống xe theo.

Thành phố lúc này vẫn đang mưa nhỏ, vì mưa sương, bốn phía đều mờ mịt.

Ôn Dao mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm thanh đao bạc bóng loáng, cũng không quan tâm đến vết thương trên người, cứ như vậy chạy giữa con đường hỗn loạn của thành phố.

Cô vừa xuất hiện, nhanh chóng thu hút hầu hết ánh nhìn của người đi đường, nguyên do không là gì khác, ở nơi thành phố tàn tạ, tối tăm và ô uế này, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái đẹp da trắng thực sự quá lạc lõng.

“Nhìn kìa! Từ đâu ra một cô gái xinh đẹp như vậy chứ…”

“Cô ấy còn mặc váy nữa, tôi chết mất, bây giờ có ai dám mặc váy trong lúc chạy trốn đâu nhỉ?”

“Đi, đi, đi! Đi xem thử!”

Bước chân tiến lên nhanh chóng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Ôn Dao, thậm chí còn có người cẩn thận tiến lại gần bên đó.

Nhưng Ôn Dao không quan tâm, cô không để ý đến bất kỳ người đi đường nào, cứ thế bước qua con đường xi măng hư hỏng, đến nơi giao nhau mà chiếc xe địa hình vừa đi qua.

Ánh mắt nhìn quanh, tìm kiếm bốn người cô vừa thoáng thấy.

“Này, cô bé, cô đang tìm gì thế?” Một người đàn ông trung niên râu ria ngăn lại, hỏi với vẻ mặt dâʍ ɖu͙©.

Ôn Dao ngẩng đầu nhìn gã một cái, người đàn ông này vốn đang động đậy ngay lập tức đơ ra, tất cả những lời nói thô tục đều nghẹn lại trong cổ họng.

Chuyện gì vậy?

Nhìn chỉ là một cô bé xinh xắn, tại sao đôi mắt của cô lại tràn đầy…sát khí như vậy?