Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thức Tỉnh Mạt Thế: Trở Thành Đầu Quả Tim Sủng Của Phản Diện

Chương 21: Đó từng là ánh trăng ả ngưỡng mộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm khuya tĩnh lặng.

Trong phòng suite riêng biệt trên tầng năm của biệt thự cổ.

Phòng tắm cổ điển lớn được bao quanh bởi một vòng nến, ánh sáng của nến u ám, hoà với tiếng nước lạnh đổ xuống và âm thanh vòi sen đang nhảy loạn.

Tấm lưng cơ bắp của người đàn ông dựa sát vào tường gạch lạnh lẽo, những giọt nước hoà lẫn mồ hôi từ chân mày lăn xuống, đầu hắn hơi ngẩng lên, yết hầu trắng nõn sεメy chầm chậm di chuyển lên xuống.

Cuối cùng, từ cổ họng phát ra một tiếng thở dài không thể chịu được, giọng trầm ấm, âm cuối kéo dài.

Hắn đóng vòi sen, hàng mi dài ướŧ áŧ run rẩy, đôi mắt hoa đào mở ra, mất một lúc mới nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt dừng lại ở chân nến bên cạnh.

Giọt nước rơi xuống, cây nến này đã bị nước làm lạnh ướt, sau một ân thanh nhỏ “zi”, ngọn lửa yếu ớt loé lên vài lần rồi vụt tắt, chỉ còn lại nửa đoạn bấc đèn và một đám khói mảnh như tơ.

“Đã tắt rồi, sao mày vô dụng thế…” Khoé môi người đàn ông đó khẽ cong lên, khoé mắt hơi ửng đỏ, ánh nến in rõ nét bóng dáng hắn, vẻ đẹp bệnh hoạn đến cực kỳ điên loạn.

Hắn lười biếng từ từ giơ tay lên, ngọn lửa bùng lên trên đầu ngón tay, châm lại ngọn nến đã tắt.

Ngày hôm sau.

Tầng bốn của biệt thự cổ, trong một phòng suite được trang trí ấm cúng, một cô gái đang ngồi trước gương trang điểm, vừa nghe lời người hầu nói, vừa đeo khuyên tai ngọc trai cho mình.

Ả có mái tóc màu nâu xoăn tự nhiên, khuôn mặt trái xoan hơi nhọn với những đường nét rõ ràng vô cùng rực rỡ, đôi mắt cáo với đuôi mắt hơi vểnh lên, mũi nhỏ, đôi môi dày căng tròn, là một khuôn mặt ai nhìn vào cũng phải khen là xinh đẹp.

Bộ trang phục ngắn màu hồng cực kỳ phù hợp với khí chất của ả, như một tiểu thư nhà giàu xuất sắc.

Nếu nói có gì thiếu sót, có lẽ là sắc mặt quá khó coi.

Người hầu nhìn sắc mặt của Vi tiểu thư, nói vô cùng cẩn thận: “Nghe đội trưởng Mai nói, cô gái thủ lĩnh Minh dẫn về hình như là bạn gái của ngài ấy…”

“Hôm qua, vừa về, thủ lĩnh Minh đã tới chỗ bác sĩ Lâm lấy thuốc, rồi trực tiếp đưa người lên phòng riêng ở tầng năm, lúc ra cô gái mặt đỏ bừng, còn thủ lĩnh Minh thì ăn mặc lôi thôi, mất hai nút áo…”

Phí Khả Vi thấy chiếc khuyên ngọc trai mãi không đeo vào được, tức giận ném nó xuống đất, tiếng “choang” vang lên, ngọc trai vỡ nát, một người hầu khác lập tức cúi xuống nhặt.

Người hầu đang nói chuyện cũng lập tức im lặng.

Phí Khả Vi đứng dậy, quay lại nhìn người hầu đang cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng: “Rồi sao nữa? Sao không tiếp tục nói nữa đi?”

Người hầu sợ hãi quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Tiểu thư…Vi tiểu thư.”

Phí Khả Vi cúi xuống, từ từ kéo người đó lên, cố gắng tạo ra nụ cười hơi thân thiện: “Đừng sợ, chuyện này không liên quan đến cô, chỉ cần báo cho tôi những gì đã nghe thấy là được…”

Người hầu lại liếc nhìn Vi tiểu thư một cái, không dám trái lời: “Sau khi thủ lĩnh Minh ra khỏi phòng, bị đội trưởng Hà gọi đi, khi quay lại lại đi lên tầng năm…À phải rồi, đội trưởng Mai đã sắp xếp cho cô gái đó ở tầng năm…”

“Sau khi thủ lĩnh Minh về trực tiếp vào phòng cô ta, không biết có phải cô ta sốt cao hay không, hay cô ta bị thương gì không, dù sao đội trưởng Mai còn tự xuống lấy hộp thuốc lên nữa…”

“...”

Phí Khả Vi cảm thấy rất không vui, ả không biết phải mô tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Đó từng là ánh trăng ả ngưỡng mộ, lấp lánh, sáng ngời, chưa từng dính líu đến chuyện trần gian.

Bây giờ, hắn mang một cô gái khác về, còn tùy tiện lên giường với cô…

“Trước đây thủ lĩnh Minh có thích phụ nữ không?” Phí Khả Vi ngồi xuống hỏi họ.

Người hầu: “Trước đây tuy thủ lĩnh Minh không đưa người phụ nữ nào về, nhưng, nhưng trên thế giới này, chắc không có người đàn ông nào mà không thích phụ nữ.”

Dì Dung bưng khay thức ăn vào, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, tốt bụng khuyên: “Vi tiểu thư, từ chiều hôm qua đến giờ, cô đã gần một ngày không ăn gì rồi, ăn chút gì đi…”

“Tôi không ăn, mang đi đi.”

Hai người hầu đứng sang một bên, dì Dung đặt khay xuống tiến tới khuyên: “Vi tiểu thư, cô nghe lời cha cô đi.”

“Nếu một người đàn ông thích cô, sẽ tự mình thể hiện với cô, nếu không, dù anh ta có cho cô quyền lực lớn thế nào, hay chiều chuộng cô thế nào, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Thủ lĩnh Minh đối xử đặc biệt với Vi tiểu thư, tôi nghĩ tất cả chỉ vì…”

“Đủ rồi!”

Phí Khả Vi bực bội, câu này càng như đổ thêm dầu vào lửa, ả đập tay xuống bàn trang điểm làm dì Dung bên cạnh giật mình.

“Ông lại tới đây gây chuyện à…” Ngoài cửa vang lên tiếng thở dài đầy bất lực của một người đàn ông trung niên.

Phí Tiễn Giang đi vào, vẫy tay chào dì Dung và người hầu.

Sau khi tất cả người hầu rời đi, ông ta mới tùy tiện để bình giữ nhiệt xuống bàn: “Cha đã sớm nhắc nhở con rồi, đừng kỳ vọng quá nhiều vào người đàn ông đó.”

“Anh ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, cũng không phải dạng con có thể kiểm soát được đâu.”

Phí Khả Vi nhìn mình trong gương, bờ mi dần dần đỏ lên.

“Chưa nói con còn là một cô gái nhỏ, trong suốt những năm qua, ngay cả cha con cũng chưa từng hiểu rõ được anh ta…”

Phí Tiễn Giang nghiêm túc nói: “Chúng ta có nhiều chiến đội trong căn cứ, mỗi đội đều có nhiều thanh niên dũng cảm yêu quý và ngưỡng mộ con, nhưng ai cũng không được con lựa chọn, sao con có thể khăng khăng treo cổ trên một cái cây như vậy được chứ…”

Phí Khả Vi không phục, ngón tay đặt trên bàn trang điểm siết lại: “Nhưng con chỉ muốn điều tốt nhất thôi.”

“Từ nhỏ đến lớn, con chưa có gì không phải là tốt nhất, tại sao việc chọn đàn ông con lại phải hạ mình chứ…”

Phí Tiễn Giang còn muốn nói gì đó, nhưng Phí Khả Vi không muốn nghe lời ông ta lải nhải, quyết tâm đứng dậy quay về phòng đóng cửa.

Nghe thấy tiếng “bang” vang dội, Phí Tiễn Giang lắc đầu, thở dài.



Khi Ôn Dao tỉnh dậy, không biết đã là mấy giờ, sau khi cơn sốt đi xuống, cổ họng cô khô khốc, cơ thể mệt mỏi, thậm chí tứ chi cũng trở nên mềm yếu.

Chỉ nhớ tối qua sốt mê man, mơ mơ màng màng thấy Mai Á Sa đang chăm sóc mình, cô đã nói một lời cảm ơn với cô ta, rồi mất đi ý thức, một giấc ngủ dài và mộng mị, ngủ say đến không biết đã ngủ bao lâu.

Khi Ôn Dao lật người mở mắt, bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo, trầm ấm: “Dậy rồi à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »