Chương 23: Đừng nhìn tôi như một con chó nhỏ vậy

Ôn Dao nghe thấy vậy nhìn về phía Quý Minh Trần, người chỉ có một đĩa bít tết trước mặt, hắn có dáng người rất đẹp, động tác cầm dao cắt vô cùng thanh lịch và quý phái.

Ngược lại cô, trước mặt đĩa ăn và đồ dùng lộn xộn, mà dáng ăn cũng rất tùy ý, tựa như một chú chó hoang đi vào thành phố.

“...”

Con người là sản phẩm của môi trường, trước khi cô sống ở Bắc Châu, không chết đói đã là quá tốt rồi, trong điều kiện khắc nghiệt, ai quan tâm tới việc ăn uống trông có đẹp hay không chứ.

Ôn Dao lặng lẽ thu gọn lại, đưa tay lên lau mặt, rồi phát hiện tay áo cũng dính kem, cô muốn lau tay áo, kết quả ngón tay cũng dính.

Quý Minh Trần ở bên kia, động tác cắt bò bít tết không thể không dừng lại: “...”

Ôn Dao ngượng ngùng hơn, lập tức lấy khăn giấy lau đi: “...Xin lỗi.”

Quý Minh Trần không nói gì, thuận tay sắp xếp lại dụng cụ lộn xộn trước mặt cô: “Tôi cần rời khỏi Cảng Kiều một thời gian.”

Ôn Dao nghe vậy lập tức đặt khăn giấy xuống, biểu cảm nghiêm túc: “Cần tôi làm gì sao?”

Hoàn toàn có vẻ như đã đậu việc.

Thức ăn chắc chắn không thể ăn miễn phí, hiện giờ đời sống khan hiếm, không có cơ sở nào nuôi người không có việc làm, huống chi là trong khu Đông Châu nổi tiếng nhờ thế lực này.

Quý Minh Trần chỉ muốn thông báo lịch trình, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, hắn nhướn mày: “Em có thể làm gì cho tôi chứ?”

Ôn Dao: “Cái gì cũng được, chỉ cần tôi có thể làm thôi.”

“Thể chất của tôi rất tốt, vết thương này hai ngày nữa sẽ khỏi thôi, bệnh đêm qua cũng gần khỏi rồi.”

“Nhưng, anh phải cho tôi một vũ khí lạnh, dao hoặc kiếm đều được, tôi không giỏi dùng súng lắm.”

“...”

Quý Minh Trần cảm thấy buồn cười, ngước mắt nhìn về phía Ôn Dao.

Gương mặt thiếu nữ tuyệt sắc, làn da giống sương mù trên núi xa, đôi mắt quả hạnh trong suốt, tinh tế và đẹp đẽ, cộng thêm lúc này mặc váy áo sạch sẽ, cả người thanh khiết và xinh đẹp, đúng là trông giống một tiểu thư trong sáng không biết gì.

Hoàn toàn khác với hình ảnh cô vì Thẩm Dật Xuyên mà vào sinh ra tử trước đây.

“Đừng nhìn tôi như một con chó nhỏ vậy.” Quý Minh Trần đặt bò bít tết đã cắt xong tới trước mặt Ôn Dao: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải Thẩm Dật Xuyên, không cần em làm gì cho tôi cả.”

“Tôi cần rời đi khoảng một tháng, trong tháng này em chỉ có một nhiệm vụ.”

“...” Anh mới là con chó nhỏ.

Ôn Dao tự động bỏ qua câu nói của hắn, tự nhắc nhở mình, bây giờ họ không còn là quan hệ đối đầu nữa mà là quan hệ trên dưới, cô phải thay đổi thái độ bất hoà đối với hắn trước đây.

Dù có không thích sếp, vì bữa ăn này, cũng phải nhẫn nhịn đúng không?

Ôn Dao liền tươi cười hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy?”

Quý Minh Trần: “Chăm sóc vết thương.”

Ôn Dao không hiểu: “Ý là tôi không cần làm gì cả sao?”

Quý Minh Trần tựa lưng ra sau, đôi mắt sâu thẳm chứa ý cười: “Đúng, em không cần làm gì cả.”

“Tôi đã giao biệt thự này cho quản gia Chu rồi, nếu em cần gì, cứ việc bảo với anh ta.”

Ôn Dao nhíu mày: “...Tôi không cần làm gì cả.”

Quý Minh Trần: “Ngoài ra, bác sĩ Lâm sẽ đến tháo chỉ vết thương của em trong vài ngày tới.”

Mặc dù không hiểu ý, nhưng thái độ của Ôn Dao chuyển biến, vẫn ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”

Quý Minh Trần nhận ra điều này, cười hỏi cô: “Trước đây em cũng như vậy sao?”

“Hả?”

“Em đều nghe theo những gì Thẩm Dật Xuyên nói à?”

Ôn Dao không biết điều này có gì để phản đối: “...Anh ta là đội trưởng, tôi là phó đội trưởng, anh ta chức vụ cao hơn tôi, tôi tất nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta rồi.”

“Được.” Quý Minh Trần dùng ngón tay chống vào thái dương, cười như có điều cần suy nghĩ: “Vậy từ nay về sau, em chỉ cần nghe theo tôi thôi.”

Ôn Dao: “...”

Không biết vì sao, cô luôn có cảm giác đã lên tàu cướp biển không thể quay lại.



Những ngày sống trong biệt thự cổ của Ôn Dao trôi qua yên bình và tĩnh lặng, cũng trong tận thế, nếu trước đây ở Bắc Châu chế độ sinh sống khó khăn, thì giờ đây chế độ nghỉ dưỡng, từ khó trở thành dễ.

Căn phòng nơi cô ở là một căn hộ sang trọng, độ xa hoa của các tiện nghi, ngay cả trước khi tận thế đến cũng là cấp khách sạn năm sao.

Sự khác biệt duy nhất, có lẽ là một số thiết bị thông minh không thể sử dụng, tivi có thể bật lên được, nhưng giao diện loè loẹt, âm thanh kêu rẹt rẹt, rõ ràng không có tín hiệu.

Khi tận thế đến, các trạm phát tín hiệu đều bị hư hỏng, con người bận rộn sinh tồn, tự nhiên sẽ không bỏ sức lực và tài nguyên để sửa chữa những thứ vô dụng này.

Sau vài ngày, Ôn Dao ngoài việc không quen không có sự thoải mái nào khác.

Trong khoảng thời gian này, có hai cô gái giống người hầu đến, họ tự xưng là do Quý Minh Trần phái đến để chăm sóc cô, nhưng Ôn Dao không cần nên đã từ chối.

Trước đây ở khu Bắc Châu mười ba, cô là Phó đội trưởng, không chỉ mọi việc đều phải tự lực cánh sinh, mà còn phải quản lý đời sống của toàn bộ chiến đội, đừng nói đến việc được người khác chăm sóc, mà ngay cả việc những người khác không làm phiền cô cũng đã cảm thấy là may mắn rồi.

Bất kỳ kỹ năng sống nào, cô cũng không cần ai khác cung cấp.

Trong suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cô có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy, lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống tự do là gì, không cần căng thẳng, không cần nhịn đói, cũng không cần giữ cảnh giác suốt ngày…

Cảm giác này, giống ngồi tù bảy năm một sáng được thả, quá thoải mái.

Chiều hôm đó, Ôn Dao kéo ghế ra ban công, vừa ngắm cảnh vừa suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.

Cô nhớ trong giấc mơ, Đông Châu là nơi đầu tiên phát triển chất kí©h thí©ɧ dị năng, người ta nói với loại thuốc đặc hiệu này, kết hợp với huấn luyện, người có năng lực bình thường cũng có thể kí©h thí©ɧ dị năng.

Mà điều cô cần làm lúc này, chính là ở lại Đông Châu nơi có công nghệ phát triển nhất, tài nguyên vật chất phong phú nhất, đợi chế tạo được loại thuốc này, và xem có cách nào để có được loại thuốc hiệu quả nhất không.

Thân thể con người có sức mạnh hữu hạn, cho dù huấn luyện lặp đi lặp lại mười năm cũng khó có tiến bộ lớn, muốn có bước đột phá, chỉ có thể…thay đổi gen để kí©h thí©ɧ dị năng.