Chương 24: Rốt cuộc là ân oán gì?

Ôn Dao không giỏi giao tiếp với người khác, trong thời gian sống tại biệt thự cổ, ngoài Mai Á Sa và quản gia Chu, cô chưa từng nói chuyện với ai khác.

Và người khác có lẽ cũng dè chừng Quý Minh Trần, tối đa chỉ dám nhìn vài lần, không ai dám tiến tới nói chuyện với cô.

Nhưng trong vài ngày qua, mỗi lần đến nhà hàng ở tầng hai ăn cơm, Ôn Dao lại cảm thấy có một cô gái nhìn mình, ánh mắt sắc bén vừa xem xét, vừa tỏ ra khinh thường, tóm lại…là đầy thù địch.

Ôn Dao không nghĩ mình có thể vô tình xúc phạm ai đó khi mới đến, nhưng qua việc ghép nối các cuộc nói chuyện của những người còn lại trong nhà hàng, cô thu thập được thông tin:

Cô gái đó tên là Phí Khả Vi, cha ả, Phí Tiễn Giang, là giáo sư sinh học nổi tiếng ở khu Đông Châu mười bốn, cũng là một trong những nhà nghiên cứu quan trọng nhất dưới quyền Quý Minh Trần.

Vì vậy gia đình giáo sư Phí được xem là khách quý của biệt thự khổng lồ này, dù là con gái bảo bối hay con trai bất tài của ông ta, đều có quyền sống ở đây.

Dù thế giới đang sống trong khốn khó, họ vẫn tận hưởng cuộc sống vật chất xa xỉ nhất.

Cần biết trong thời kỳ thiếu thốn tài nguyên này, cuộc sống như vậy không phải là điều người thường có thể với tới, không cần nói đến người sống sót hay người tị nạn, ngay cả các chỉ huy có chiến công lẫy lừng cũng không đủ tư cách hưởng thụ như vậy, mà gia đình giáo sư Phí lại có thể, địa vị của họ cũng dễ dàng hiểu được…

Thông tin trong đầu xoay vòng, Ôn Dao đi đến kết luận: Dù đối phương có ghét mình vì lí do gì, cô cũng không thể xúc phạm được.

Vì vậy cô tìm quản gia Chu, nhờ người mang cơm ba bữa một ngày, cô lười biếng không muốn xuống tầng nữa.

Rất may, quản gia Chu vô cùng tận tình đồng ý, thậm chí còn hỏi han xem cô có chỗ nào không khoẻ hay không.

Nhưng rõ ràng chuyện này vẫn chưa dừng lại, một ngày nọ, khi người hầu gái mang cơm lên, Ôn Dao nhìn đĩa thức ăn trên bàn mà rơi vào trầm tư.

Món ăn thì không có vấn đề gì, nhưng cơm thì có thuốc mê.

Chiêu trò này có thể qua mắt người bình thường, nhưng không thể qua mắt được cô.

Là một trong những học viên trưởng xuất sắc nhất của căn cứ khu Bắc Châu mười ba, năm giác quan của cô cũng trải qua huấn luyện hết sức nghiêm ngặt, cô thậm chí không cần ngửi, chỉ cần ấn thử đầu ngón tay là cảm nhận được độ tinh khiết của các hạt.

Nói cơm có vấn đề rõ ràng sẽ lộ ra mình không phải người bình thường, mà Quý Minh Trần hiện không có mặt ở thành phố Cảng Kiều, càng không có mặt ở căn cứ, để cẩn thận, cô cũng không thể để lộ thân phận được.

Ôn Dao suy nghĩ một hồi, chỉ ăn vài miếng rau rồi kiếm cớ nói mình không đói.

Nhưng tối đó, món được mang lên là một phần mì ý, mà rõ ràng mì này cũng không ổn.

Ôn Dao: “...”

Có vấn đề gì vậy! Đúng là không biết có thù oán gì mà!



Song song, trong phòng ở tầng bốn.

Phí Khả Vi ngẩng đầu lên: “Cô nói sao? Cô ta giữa trưa không ăn món đó sao?”

Người hầu gái rụt rè gật đầu.

Phí Khả Vi nghĩ ngợi: “Liệu cô ta có phát hiện ra điều gì không?”

Người hầu gái lắc đầu: “Bột thuốc không màu không vị, người ta không thể phát hiện được.”

Phí Khả Vi: “Vậy thì đợi thôi, tôi không tin buổi tối cô ta cũng không ăn…”

Nói xong, ả nhìn về phía một nữ đội trưởng khác: “Đội trưởng Lục, nếu bên này của tôi thành công, cô đảm bảo có thể đưa người đi một cách thuận lợi không?”

Lục Ly gật đầu: “Ngoại ô phía tây thành phố Cảng Kiều bất ngờ xuất hiện một đợt dịch zombie, trong đó có hàng trăm biến thể zombie, rất khó đối phó, mấy hôm nay mọi người đều đưa người ra chiến đấu, chỉ có tôi và Lạc Tuyền Tinh ở lại thôi.”

“Lạc Tuyền Tinh giữ cổng Đông Nam của biệt thự, còn tôi giữ cổng Tây Bắc, đến lúc đó chúng tôi sẽ ra từ cổng Tây Bắc, bên đó đều là người của tôi.”

Nói xong, cô hỏi: “Nhưng Khả Vi, cô gái đó là người thủ lĩnh Minh đưa về, thủ lĩnh Minh hiện không ở căn cứ, cô chắc chắn muốn làm vậy không?”

Phí Khả Vi gật đầu: “Chỉ cần cô không nói thôi…”

Lục Ly nhanh chóng đáp: “Thủ lĩnh Minh là ai chứ, tôi không nói anh ta cũng có thể tra ra thôi.”

Phí Khả Vi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, rất chắc chắn nói: “Thủ lĩnh Minh chưa bao giờ trách tôi hết.”

Lục Ly đã sống trong biệt thự nhiều năm, điều này cô biết, lần đầu Khả Vi theo giáo sư Phí đến biệt thự, khi đó vẫn là cô gái nhỏ, tính cách được cưng chiều, lại không hiểu chuyện, đúng lúc ở tuổi nổi loạn.

Ả từng phá hỏng bức tranh treo thủ lĩnh Minh thích, từng lấy trộm tài liệu quan trọng trong văn phòng của hắn, mỗi dịp lễ tết hoặc sinh nhật, thậm chí còn đòi quà hắn vô tội vạ.

Lần khôi hài nhất, ả còn thả một tù nhân nào đó, nói người đó là bạn học thời tiểu học của mình, kết quả gián tiếp dẫn đến cái chết của hai nhà nghiên cứu…

Nhưng ngay cả khi phạm tội lớn như vậy, giáo sư Phí chỉ cần ả nhận lỗi một chút là xong, không chỉ không bị phạt, mà những sự kiện này trái lại trở thành tài sản để ả tự mãn.

Tất nhiên, đó cũng là lý do ả dám tùy ý hoành hành trong biệt thự, dù sao sự khoan dung của thủ lĩnh Minh cũng chỉ dành cho mình ả mà thôi.

Một nữ hầu khác đứng bên cạnh, nhìn ba người trấn tĩnh đó, cẩn thận nhắc nhở: “Nhưng quản gia Chu đã bảo phải chăm sóc tốt cho cô ta, đây là thủ lĩnh Minh tự mình dặn dò trước khi đi, có lẽ cô hái đó chúng ta không thể tùy tiện động vào được đâu…”

Lục Ly nghe vậy lại không cho là đúng: “Bây giờ, phụ nữ vô dụng nhiều như cỏ dại vậy, bị đàn ông chơi xong bỏ nhiều lắm.”

“Cô gái này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng thủ lĩnh Minh vừa mang về đã vô cùng tùy tiện, không quan tâm cả vài ngày, có thể quan trọng đến mức nào chứ?”

Dù có quan trọng đến thế nào, chắc chắn không thể quan trọng bằng Khả Vi, càng không thể quan trọng bằng giáo sư Phí.

Dù sao so với tài nguyên sống thực tế, một cô gái xinh đẹp có thể tính là gì chứ? Đối với đàn ông chỉ là một món tráng miệng sau bữa ăn mà thôi.

Lục Ly không tán thành ý tưởng sai lầm của Khả Vi, nhưng cũng lười phản đối, tâm trạng hoàn toàn là xem náo nhiệt, không để tâm.

Dù sao kết quả của sự việc cũng có thể đoán trước, không khác gì chuyện Khả Vi tiểu thư cười và làm nũng, xấu nhất cũng chỉ là giáo sư Phí dẫn ả đi xin lỗi thôi.

Chẳng có gì lớn lao cả.

Phí Khả Vi nghe Lục Ly nói vậy, một khi nghĩ đến cô gái đó đã làm ô nhục thần tượng trong lòng mình, lửa giận không thể kiềm chế, càng thêm kiên định muốn đưa cô đi: “Hai cô lên xem thử, xem có phải cô ta đã ngất xỉu rồi không.”