Chương 5: Kí©h thí©ɧ không?

Địch Đại Hổ lắc đầu, thở hổn hển: “Không phải ma…mà, là nhiều zombie biến thể tụm lại! Chính ở trong hầm của toà nhà này! Còn có những loại tôi chưa từng thấy, sức tàn phá kinh người…”

Âm thanh ầm ầm ngày càng gần hơn, còn có tiếng thét chói tai riêng biệt của zombie, hoà vào cơn mưa như trút nước bên ngoài, chỉ nghe âm thanh thôi đã khiến người ta lạnh gáy.

Mai Á Sa trong hành lang thậm chí còn hét lên: “Á! Chúng đang phá vỡ hàng rào sắt để lao lên đây…”

Địch Đại Hổ cũng chỉ về phía cửa sổ bên kia hét lớn: “Ông chủ ở phía sau! Cửa sổ!”

Quý Minh Trần nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy cửa sổ vốn xám xịt bên ngoài có một sinh vật biến thể hoàn toàn màu xanh đang nằm.

Nó có hình dạng giống người, nhưng không phải người, mạch máu đen dính nhớt chạy khắp cơ thể, các chi biến dạng kỳ quái, hai con mắt đầy máu lồi ra, trong số đó có một con đã rơi xuống, chỉ treo lơ lửng bằng một mạch máu nhớp nháp, thật đáng sợ và ghê rợn.

Quý Minh Trần để ý, vội vàng cầm thanh đao bạc lên.

Sắc mặt Quý Minh Trần hơi lạnh, khi sinh vật biến thể nhảy vọt ra ngoài để phá vỡ kính lao vào bên trong, nâng tay phát ra một ngọn lửa.

Ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa mãnh liệt bao trùm sinh vật biến thể đó, chỉ nghe thấy nó phát ra một tiếng kêu thảm thương, rồi liền cháy thành tro bụi bay tán loạn.

Ôn Dao ngây ngẩn cả người: “...”

Thì ra Quý Minh Trần đã sớm thức tỉnh dị năng lúc này sao?

Không, với tốc độ phản ứng nhạy bén như vậy và sức tàn phá của năng lực, hắn hẳn đã sớm thức tỉnh rồi.

Vậy sao trước đây hắn lại chỉ dùng súng và đao kiếm để đối phó với cô?

Có phải cô nghiêm túc xem hắn là kẻ thù chiến đấu, nhưng hoá ra hắn chỉ đang giả vờ để trêu đùa cô không?

“...”

Ôn Dao không phải không biết sức mạnh của người có năng lực, nhưng sức tàn phá như vậy, lần đầu tiên cô thấy…

Như loại nhảy vọt nhanh nhẹn này, đội của họ cần hơn mười người hợp sức với nhau mới có thể tiêu diệt được hoàn toàn, hắn chỉ trong tích tắc đã thiêu rụi được rồi sao?

Chưa kịp để mọi người phản ứng, Mai Á Sa vội vàng kéo Địch Đại Hổ vào trong, rồi “Bang” một tiếng đóng cửa lại, gấp gáp báo cáo với Quý Minh Trần: “Ông chủ, hàng chục sinh vật biến thể đang lao tới! Cả hai cầu thang đều đã bị chặn lại rồi!”

“Có cả sinh vật biến thể loại R!!”

Ôn Dao cũng cực kỳ hoảng sợ, sinh vật biến thể loại R là loại biến thể cao cấp mới xuất hiện gần đây, điểm yếu của nó không nằm ở đầu mà nằm ở toàn thân, thậm chí bị chặt thành tám khúc thì các phần cơ thể vẫn còn khả năng tấn công mạnh mẽ.

Nếu bị nó cắn, tỷ lệ tử vong và tỷ lệ biến dị đều là 100%, nếu chỉ là vết thương do cào trúng thì tỷ lệ biến dị cũng cao đến ⅓, và vắc xin liên quan vẫn chưa được nghiên cứu.

Địch Đại Hổ mặt mày tái mét, nhìn Quý Minh Trần: “Phải làm sao bây giờ, ông chủ! Chúng ta không thể ra ngoài được!!!”

Anh ta nói, gần đây tài nguyên nhiều như vậy tại sao không thấy có người đến tìm kiếm, hoá ra là giấu những sinh vật biến thể đáng sợ này…

Quý Minh Trần cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu nói hắn có thể một mình xử lý nhiều sinh vật biến thể này không thì có lẽ là được nhưng rõ ràng bây giờ hắn không có sức lực để đối mặt với chúng trong một cuộc chiến sinh tử.

Những sinh vật biến thể này mỗi loại đều có một ưu thế riêng, có loại da dày thịt béo, có loại tốc độ nhanh, có loại lưỡi dài ngàn thước, có loại thậm chí có thể phun ra chất độc gây chết người…

Chiến đấu với chúng, hắn có thể sống sót, nhưng ba người họ chắc chắn chết chắc.

Nghe âm thanh ngày càng gần, Quý Minh Trần không do dự, hắn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, trực tiếp ra lệnh: “Nhảy ra ngoài cửa sổ.”

Xe của họ đậu ngay ngoài cửa sổ này, Mai Á Sa lập tức hiểu ra, một bước lao ra khỏi cửa sổ bị đập vỡ, lúc nhảy lên nóc xe, cô ta nhanh chóng lộn vào trong, vừa khởi động xe vừa hô: “Ông chủ! Nhanh lên!”

Vị trí này là tầng hai, không có năng lực nhảy xuống có chút rủi ro, Địch Đại Hổ do dự hai giây ở cạnh cửa sổ, chưa kịp quyết định, Quý Minh Trần đã đá anh ta xuống: “Đồ ngốc, cút xuống!”

“Á — —”

“Bang!”

“...”

Lúc này trong hành lang xuất hiện những cái đầu kỳ quái của sinh vật biến thể, Ôn Dao bất lực ngồi trên giường bệnh, nắm chặt cán đao, tâm trạng nghẹn lại đến đau đớn…

Lẽ ra số lượng sinh vật zombie biến thể rất ít, trong hầu hết các trường hợp chỉ xuất hiện đơn lẻ, cô cũng không biết đây rốt cuộc là khu vực nguy hiểm nào, sao lại có nhiều sinh vật biến thể như vậy.

Cô đã mất quá nhiều máu, cả người đều vô cùng yếu ớt, nhiều vết thương vừa mới được khâu lại, giờ nói gì đến chiến đấu hay chạy trốn, ngay cả việc xuống giường cũng khó khăn…

Trong tình huống nguy cấp này, nếu Quý Minh Trần muộn một giây cũng sẽ mất mạng, liệu hắn có cứu cô không?

Nhìn thấy một đám sinh vật biến thể xông vào phá cửa phòng, cùng nhau lao vào, Ôn Dao tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong tích tắc nguy cấp đó, cô cảm nhận được thứ lạnh lẽo nhớt dính chạm vào cánh tay mình, ngay sau đó lại nhanh chóng rút đi, cơ thể cô bỗng chốc bay lên, được ôm vào trong một vòng tay rộng lớn ấm áp.

Khoảng thời gian ngắn nửa giây, một bức tường lửa bùng lên, hai người nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Gió thổi từng cơn vù vù bên tai, làn da trên mặt bị những giọt mưa lớn rơi vào, sau khi Ôn Dao buông lỏng cổ của người đàn ông đó và mở mắt ra, xe địa hình đã lướt đi xa.

Quý Minh Trần ôm Ôn Dao đứng trên nóc xe, còn phía sau xe địa hình là những sinh vật zombie biến thể kỳ quái đổ xuống cửa sổ bệnh viện, chúng toàn thân đầy mủ, bộ dạng biến dạng, đang mở những chiếc miệng lớn đầy máu lao về phía họ.

Phía trên là những tầng mây u ám nặng nề, phía dưới là những toà nhà xiêu vẹo, cơn mưa vẫn trút xuống như thác, tưới tắm cho đống bùn đất và cỏ khô, cũng tưới tắm cho những con quái vật kinh hoàng đang lảng vảng khắp nơi…

Đây chính là ngày tận thế, ngày tận thế ít khi có nắng và ánh sáng, lúc nào cũng tràn ngập máu tươi, nguy hiểm và cái chết.

Ôn Dao nhìn cảnh tượng ở phía đuôi xe, tim đập thình thịch rất lâu, cho đến khi Quý Minh Trần đẩy cô vào ghế sau xe, cô mới chập chờn hoàn hồn.

Sau đó Quý Minh Trần cũng lộn người vào trong, cơ thể hắn bị nước mưa làm ướt, tóc đen rối xù, một giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, rơi xuống áo trắng ướt sũng của hắn.

Hắn từ từ cởi bỏ áo trắng bên ngoài, dùng lửa trong lòng bàn tay từ từ sấy khô, không gian ghế sau ngay lập tức trở nên mờ ảo u ám.

Nhận thấy ánh mắt của Ôn Dao, hắn cười: “Kí©h thí©ɧ không?”