Chương 17

Thấy cảnh tượng này, Quách Quế Hương cười lạnh một tiếng, cầm lấy đòn gánh vào trong tay, không nói lời nào đã hùng hổ xông lên.

"Nương đây!"

"Thẩm tha mạng! Không dám nữa đâu!"

Mấy tên lưu manh còn chưa trêu xong đã bị đuổi đánh chạy xa hai dăm, kêu gào tan tác như chim thú.

Bọn họ chỉ cảm thấy tiểu nương tử kia chắc chắn sẽ đi chợ, ai mà ngờ lại đi cùng mụ đanh đá này!

Quách Quế Hương đuổi được nửa đường thì chọc cái đòn gánh xuống mặt đất, hung dữ nhổ một ngụm nước bọt về phía đám lưu manh đang chạy trốn, cất cao giọng chửi: "Chơi cái con mẹ nhà ngươi, lũ khốn không biết liêm sỉ, không biết trời cao đất dày, cũng không nhìn xem nãi nãi ngươi là ai! Nếu còn dám đến thôn Quách Trương chúng ta la lối, ta chọc cả ruột nhà ngươi ra đấy!"

Quách Đậu Tử đuổi theo cáo mượn oai hùm: "Đúng thế đúng thế!"

Sư Nhạn Hành: "..."

Mãnh tướng khá lắm!

Quế Hương hùng hổ trở thấy, thấy hai tỷ muội Sư Nhạn Hành đều đang ngơ ngác nhìn mình, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Cái miệng nhỏ của Ngư Trận há rất to, mắt trợn tròn trịa, trong mắt như phát ra ánh sáng.

Cô bé nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, không khỏi hưng phấn: "Thẩm thẩm, đánh người xấu!"

Quế Hương lại bị câu nói này làm cho ngượng ngùng, trên khuôn mặt đen nhánh loáng thoáng xuất hiện màu đỏ.

Bà ấy nhịn một hồi lâu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đừng có học cái kiểu nhỏ nhẹ như mẫu thân cháu, cho bọn họ xem chút sắc mặt là biết sợ ngay."

Giang Hồi nằm không cũng trúng đạn: "..."

Sư Nhạn Hành và Ngư Trận nghiêm túc ghi nhớ: "Được."

Quế Hương hài lòng gật đầu.

Đậu Tử ở bên cạnh thì mặt mày hớn hở nói: "Từ nhỏ Quế Hương đã có năng lực, nếu liều mạng thật thì ba đến năm tên tiểu tử đều không phải là đối thủ của nàng ấy!"

Sư Nhạn Hành: "..."

Thế nên trước đây các ngươi còn thường xuyên liều mạng?

Ngư Trận ôm đùi của nàng, ngước mắt nhìn Quách Quế Hương, nhất là thân hình cường tráng của đối phương, cô bé vô cùng hâm mộ.

Thẩm thẩm người tốt cao lớn quá đi!

Đối với người đã nhìn quen đô thị phồn hoa của đời sau mà nói, chợ lớn ở trên trấn cũng chỉ bằng mật độ của vùng ven giữa thành thị và nông thôn.

Nhưng so với thôn Quách Trương thì cũng có thể xưng một câu phồn hoa.

Chợ phiên bắt đầu từ trung tâm trấn lan tràn cho đến chỗ đất trống ở ngoại ô, phần lớn đều là người từ các thôn đến mua bán rau dưa và gà vịt.

Cứ tìm bừa một khoảng đất trống, người đến đó đứng, bày đồ xuống đất là bắt đầu mở hàng.

Người đuổi dê, người cưỡi trâu, người líu ríu bán vịt, còn có người đẩy sạp ra múa kỹ năng mãi nghệ suốt đêm, một đám ồn ào náo nhiệt, các mùi phức tạp lơ lửng trong không khí.