Chương 22

Chỉ đặt hai mươi cái, cũng không cần tiền đặt cọc.

Tiền trong tay eo hẹp, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy, Sư Nhạn Hành điên cuồng thăm dò: "Chưởng quầy, chúng ta buôn bán lâu dài, sau này không thiếu những lúc phải lấy hàng từ chỗ ông, có thể rẻ một chút được không?"

Giang Hồi không giỏi mặc cả, nghe lời này thì vô cùng mất tự nhiên, lại sợ chưởng quầy trở mặt đuổi người, trái tim đập thình thịch.

Ai ngờ chưởng quầy hút rẹt rẹt hai hơi thuốc, uể oải nhấc mí mắt lên: "Các ngươi buôn bán thành công rồi hãy nói."

Lời nói suông không dùng được!

Ông ta làm ăn ở trên phố đã mấy chục năm, cứ thỉnh thoảng lại nghe thấy có người nói muốn làm ăn lớn, nhưng cuối cùng chẳng phải đều chán nản cuốn gói đấy thôi?

Sư Nhạn Hành cũng không xấu hổ, vẫn cười híp mắt.

Làm ăn mà, đều như vậy cả, người bán muốn bán nhiều, người mua muốn tiêu ít, đều là lăn lộn từng bước như vậy.

Người da mặt mỏng không làm ăn được.

Chỉ cần có thể tiết kiệm chi phí thì không mất mặt.

Chưởng quầy cũng không ngờ một tiểu cô nương như nàng lại chịu được như vậy, lại thấy các nàng cô nhi quả mẫu - Nếu như trong nhà có nam nhân cũng sẽ không đến mức khiến mấy mẹ con phải dắt díu nhau đi làm vất vả như vậy, không khỏi sinh lòng thương hại.

"Thôi thôi." Ông ta gõ cây tẩu hút thuốc lên đế giày hai cái: "Làm khó cho một đứa con như ngươi phải mở miệng, số tiền này ấy à, thật sự không thể ít hơn được nữa, ta tặng thêm cho ngươi hai cái bát được không?"

Hai văn tiền đấy!

Sư Nhạn Hành đáp liên tục, lại nói thêm một đống thời hay.

"Được rồi, đi đi, nói nữa ta cũng không thể nhượng bộ thêm nữa đâu." Chưởng quầy bật cười nói: "Nữ oa miệng lưỡi lanh lợi thật đấy, chỉ với bản lĩnh mồm mép này thôi cũng đáng để phát tài rồi!"

Giải quyết xong hai vấn đề khó khăn không nhỏ là vị trí bày sạp hàng và dụng cụ, Sư Nhạn Hành và Giang Hồi đều thở phào nhẹ nhõm.

Còn món ăn, chi phí phải thấp, hương vị phải ngon, tốt nhất là thêm chút dầu mỡ...

Ngay bên cạnh thôn Quách Trương có người bán thịt, sau khi trở về từ chợ phiên, Giang Hồi bèn đi mua một ít thịt trở về theo lời dặn của Sư Nhạn Hành, chuẩn bị xào trước để thử vị.

Thấy nàng chặt một nhát, miếng thịt kia chỉ bị một chút thương ngoài da, miếng thịt được cắt ra chỉ mỏng bằng tờ giấy, cầm lên chỉ hận không thể nhìn thấy ánh sáng ở đối diện, sắc mặt của Giang Hồi không khỏi trở nên kỳ lạ.

Đây, đây chắc hẳn là một gian thương đúng không?

Sư Nhạn Hành nghiêm mặt nói: "Chi phí của chúng ta có hạn, nếu muốn để khách có lợi ích thực tế, lại không thể lỗ vốn... Thịt chỉ có từng này, nếu thái quá dày, trong thùng chỉ có mấy miếng như vậy, nhìn ít đến đáng thương thì cũng không hay cho lắm. Thái quá mỏng thì xào xong sẽ càng ít hơn, vụn vặt lẻ tẻ, cũng không ra dáng gì..."