Chương 44

“Thật… Thật sao?" Ngư Trận nước mắt giàn giụa nhìn qua.

“Thật mà!" Sư Nhạn Hành nói chắc như đinh đóng cột.

Giang Hồi lau mặt, khàn giọng nói: "Mua gia súc đi!”

“Được." Sư Nhạn Hành gật đầu.

Qua một tháng nữa trời mới hạ nhiệt. Gió Tây Bắc cũng thổi mạnh, còn đội gió đội mưa như vậy đi không thiết thực lắm.

Nếu có một chiếc xe, thời gian đi tới đi lui sẽ giảm đi rất nhiều. Chưa bàn đến chuyện an toàn, các nàng cũng có thể tiết kiệm được nhiều thời gian để nghỉ ngơi và suy nghĩ, còn có thể một lần làm thêm nhiều món ăn hơn, cho mọi người nhiều lựa chọn hơn.

“Uầy, sao vậy bé ngoan.”

Còn chưa đi tới quầy hàng, Lưu đại nương bán bánh nướng đã đến đón, nhìn hai mắt Ngư Trận sưng vù, đau lòng không thôi.

Nhờ phúc của sạp bát cơm to, mà bánh nướng của Lưu đại nương ngày nào cũng bán hết, vô cùng hưởng thụ.

Bà ấy thấy Ngư Trận nhỏ như vậy mà hiểu chuyện đến thế, bề ngoài đáng yêu, khó tránh khỏi hơi đau một chút.

Giang Hồi thở dài, nói vài ba câu.

Lưu đại nương thấy mắt bà ấy cũng có hơi đỏ lên, rõ ràng là đã khóc, thở dài theo.

“Còn chẳng phải sao, con cái chính là thịt từ trên người mẹ rơi xuống, không gặp một lúc là sẽ hoảng. Không sợ các ngươi chê cười, mẹ chồng ta già vậy rồi, nhưng nếu không còn cách nào khác thì cũng không nỡ xa nhà đâu.”

Sư Nhạn Hành thuận miệng nói: "Đúng vậy, người cũng không dễ dàng gì.”

Năm mươi tuổi ơ nơi đây không giống với năm mươi tuổi trong xã hội hiện đại, đó là người già thật sự.

Người giàu có, dư dả thì không sao, nhưng khi người nghèo đến tuổi ngũ tuần thì đó là lúc sẵn sàng nằm xuống đất bất cứ lúc nào.

Lưu đại nương vốn không muốn nói, nhưng ở chung mấy ngày, bà ấy cũng nhìn ra mấy người đàn bà này là người số khổ, lại phúc hậu, nên nhịn không được mà than khổ.

Nói ra cũng lạ, dường như mỗi lần kể ra bên ngoài những chuyện này, cực khổ trong lòng giảm bớt một phần.

"Ông nhà của ta chết sớm, ngược lại là có một nhi tử, đã cưới vợ, sinh được cháu trai, cũng đủ sống qua ngày. Thế nhưng mấy năm trước nhi tử ra ngoài làm việc bị ngã, nửa người dưới không thể cử động được..."

Con dâu vừa phải chăm sóc trượng phu, lại phải chăm sóc hài tử, vốn không thể rời khỏi nhà.

Nhưng trong nhà lại không thể không có thu nhập, Lưu đại nương đành phải một phen ra ngoài bán bánh nướng khi tuổi đã về già .

Mức độ chịu đựng của những người dưới đáy vực khổ đau ngoài sức tưởng tượng, bây giờ nói đến chuyện này, Lưu đại nương cũng khóc không nổi.

"Hôm nay nhờ phúc của các ngươi, mỗi ngày có thể dư lại mấy đồng, tốt quá rồi!" Bà ấy bỗng nhiên cười rộ lên. Khuôn mặt già nua bị phơi nắng đến đỏ thẫm lại tràn đầy nếp nhăn toát ra thỏa mãn cùng hạnh phúc: "Con trai con dâu đều vui vẻ, mỗi ngày cũng có động lực hấp bánh nướng."

Giang Hồi cũng cười theo, chậm rãi thở ra: "Sẽ tốt hơn thôi.”

Người đầu tiên chạy tới vẫn là lão Trương ham ăn hốt uống.

Tên này thuần thục cầm bát, thò đầu nhìn vào trong thùng: "A, hôm nay có món mới à?”

Sư Nhạn Hành cười nói: "Đúng vậy, đổi hai món, một cái là thịt băm khoai tây cà tím, một cái là rau chân vịt xào trứng, đều tươi ngon.”