Chương 47

Nàng vừa nói, một lớn một nhỏ bên kia đã vụиɠ ŧяộʍ nuốt nước miếng, vô cùng thèm.

Mấy ngày nay mỗi ngày đều có hơn trăm văn tiền vào sổ sách. Có tiền rồi, các nàng cũng dám ăn no hơn.

Dùng xong bữa sáng, Ngư Trận lạch cạch đi theo ra ngoài. Cô bé đi được một nửa thì dừng lại: "Xe xe!"

Hôm nay không có xe đẩy!

Giang Hồi cười nói: "Hôm nay chúng ta không bán, đi chợ mua gia súc lớn được không?"

Sư Nhạn Hành thầm nghĩ, con bé lớn bao nhiêu đâu mà biết cái gì gọi là gia súc lớn chứ?

Quả nhiên, Ngư Trận cũng chỉ nghe rõ và nhớ kỹ hai chữ:

Họp chợ!

Đứa nhỏ vui vẻ trong chốc lát, sau đó lập tức trịnh trọng nói: "Kiếm tiền!"

Con người làm sao có thể luôn muốn chơi chứ?

Giang Hồi: "...”

Đứa nhỏ tham tiền này!

Lúc đi ngang qua khu vực bị lưu manh truy sát lần trước, mặc dù Giang Hồi không nói gì, nhưng bước chân rõ ràng nhanh hơn, có thể thấy được vẫn còn hơi sợ hãi.

Sư Nhạn Hành đã nghĩ, dù cho như thế nào phải mua được con gia súc này càng sớm càng tốt.

Đi bộ rất dễ bị chặn, nếu có gia súc lái xe thì khác:

Dám chặn ta à?

Xông thẳng lên! Để xem đè chết ngươi không!

Sau đó đến chợ thì không cần phải nói chi tiết nữa, bởi vì nhiều người nhiều tay. Giang Hồi ôm Ngư Trận vào trong ngực ngay, lúc này mới yên tâm đi đến góc bán gia súc.

“Thúi thúi.”

Đến gần, tiểu cô nương bịt mũi nói.

Nhiều gia súc như vậy tụ tập ở một chỗ, vừa ỉa vừa đái. Cái mùi ấy mà, đương nhiên là không thiếu được.

Giang Hồi cười nói: "Chờ mua đồ nhà mình rồi từ chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, được không?"

Ngư Trận nhăn mặt gật đầu.

Nàng vừa ngẩng đầu, đã nhìn thẳng vào mắt một con nghé con.

Con nghé con dường như mới được sinh ra không lâu, hai mắt vô cùng ngấn nước, tràn đầy tò mò, bất kể ai đến xem đều sẽ nghiêng người qua người.

Hai đứa nhỏ khác loài trố mắt ra nhìn nhau, dù sao thì mắt nghé con to hơn, Ngư Trận nhanh chóng bị đánh bại.

“Trâu!" Cô bé dùng một chất giọng cực kỳ ngạc nhiên nói.

Nghé con dùng cái đầu lông xù nhẹ nhàng đẩy cô bé một cái, giống như trẻ con chơi đùa, non nớt "bê" một tiếng.

Sư Nhạn Hành cũng nhịn không được mà bắt đầu sờ hai cái.

Quả nhiên dù cho là động vật gì thì khi còn bé vẫn rất đáng yêu.

À, trừ muỗi, chuột, ruồi, gián, rắn, thằn lằn…

La, lừa và bò là ba loại gia súc phổ biến nhất trong dân gian, bán cũng nhiều nhất, gần như đi vài bước là có thể nhìn thấy.

Giang Hồi không hiểu cái này, lúc nhìn thấy đều cảm giác giống nhau.

Nàng nhịn không được nghĩ, trong mắt con la, người có phải cũng giống nhau hay không?

“Bên kia nhìn cũng được." Sư Nhạn Hành đột nhiên nói.

Lúc này Giang Hồi đã sớm hoa mắt, đang khó xử thì nghe nàng nói như vậy, miệng đồng ý ngay. Bà ấy lập tức đi qua xem, hỏi giá cả thử.

Tên buôn gia súc kia nghe xong cũng không trả lời trước, chỉ dùng hai con mắt hình tam giác nhìn về phía sau các nàng, xác nhận không có nam nhân đi theo. Rồi hắn lại đánh giá các nàng vài lần, lúc này sư tử mới mở miệng: "Ánh mắt nương tử không tệ, đây chính là con la lớn béo khỏe nhất, sức bền kinh người, chỉ cần bảy lượng bạc là được."