Chương 2056

Trịnh Tiểu Bạch kỳ thực đang hận không thể lập tức đi tìm Tô Tử Thanh, hắn không biết tại sao muốn tìm, chỉ là muốn được nhìn thấy đối phương ngay giây phút này. Càng muốn hỏi đối phương tại sao lại đùa như thế… Hắn thất thần móc di động ra, dò đến số của Tô Tử Thanh, im lặng nhìn nửa ngày, rốt cuộc dốc hết can đảm ấn nút gọi. Điện thoại reo một trận đối phương mới tiếp máy, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy đầu bên kia thanh âm đặc biệt lãnh đạm.

“Trịnh Tiểu Bạch? Có chuyện gì?”

Nghe ngữ điệu khách khí, Trịnh Tiểu Bạch đột nhiên trỗi lên một cỗ chua xót —— rõ ràng hai người đã từng rất thân thiết! Hắn bối rối nói: “Không, không có gì.”

Đối phương tựa hồ thở dài, sau đó nói: “Xin lỗi, đã đùa cậu hơi quá đáng.”

“… Không sao.” Trịnh Tiểu Bạch nắm chặt điện thoại, lệ rơi đầy mặt, “Bác sĩ Tô, thật ra, thật ra em nghĩ em là gay thiệt rồi.”

“!!!” Trịnh Tiểu Bạch nào phát hiện, biểu tình của Tô Tử Thanh đã biến thành =口=!

Hắn đợi một lát, đối phương vẫn không đáp một câu, đành phải mang theo vài phần khẩn trương tiếp tục nói: “Bác sĩ Tô, thật ra, thật ra hồi tiểu học em hình như từng thích một bạn ngồi cùng bàn, đặc biệt thích chơi với cậu ấy, sau đó lên cấp hai vì khác trường nên bọn em xa nhau. Mà em cũng có bạn cùng bàn mới, giờ nhớ lại hình như em cũng có chút thích hắn, bọn em thường cùng nhau nghiên cứu bài tập số học. Sau đó lên cấp ba, em lại thích bạn cùng bàn khác, nhưng hắn HE với bạn nữ ngồi sau lưng em…”

“…” Tô Tử Thanh biểu tình liên tục duy trì kiểu =口=!

“Bởi vậy cảm ơn anh, bác sĩ Tô. Bây giờ em đã hiểu tại sao em luôn thích ngồi cùng bàn với nam sinh, hóa ra em là đồng tính…” Trịnh Tiểu Bạch lệ rơi đầy mặt, “Hèn chi em không bao giờ ngó ngàng tới nữ sinh.”

“…” Tô Tử Thanh rốt cuộc cũng khép mồm lại, trầm giọng hỏi: “Còn đại học thì sao, có phải cậu đang thích bạn cùng bàn mới của cậu?”

“Không có…” Trịnh Tiểu Bạch ngượng ngùng nói, “Đại học không có chỗ ngồi cố định, cho nên em không ngồi cùng bàn với ai.”

“…”

“Còn nữa, ban, ban nãy lúc anh hôn em, em hơi chậm tiêu… nhưng em không, không thấy ghê tởm.” Trịnh Tiểu Bạch ôm mặt.

Tô Tử Thanh cầm di động sửng sốt một hồi, gần như cười ra tiếng. Hắn nghĩ mình còn không hạ thủ sẽ muộn mất. Vì vậy lập tức hỏi: “Em đang ở đâu?”

Trịnh Tiểu Bạch thật thà khai ra vị trí của mình, nghi hoặc nói: “Sao vậy bác sĩ Tô?”