Chương 9

Tố Sơ chạm lên chiếc mặt nạ thì A Phù lên tiếng.

" Sơ nhi, mẹ quen với " xú nam nhân?"

" A Phù, mau ra ngoài. Mẹ cần nói chuyện. Lân , đưa A Phù ra ngoài"

Xử lý nhanh chóng đưa bé con ra ngoài, bé con khó hiểu khuất sau cánh cửa đóng dần. Ghế của anh xoay về hướng cô, mặt đối mặt.

Lúc này Tố Sơ chỉ đành nói ra sự thật, chạy chỉ có đường trời.

Mặt nạ buông xuống, lộ ra dung nhan kiều diễm, đôi mắt đẫm uất hướng anh. Tất Doãn lại lần nữa run lên, cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi. Tìm được Tố Sơ của anh rồi.

Không ngại nghĩ, mỗ nam cao cao tại thượng kia lại bước đến ôm chầm lấy cô đầy kích động.

Tố Sơ giấu sự ngạc nhiên vào đáy mắt. Cái ôm của ai kia làm tim cô không ngừng loạn nhịp.

" Tôi còn tưởng....không thể gặp được em nữa"

" Lão...lão đại..."

Tiếng cô như mèo kêu, có chút run rẩy, có chút đau thương...

Tất Doãn khá căng thẳng , nới lỏng vòng tay đang ôm cô.

" Ngài rõ ràng năm đó không cần tôi... rõ ràng năm đó vì Dĩ Huyên mà làm tổn thương tôi, là ngài bảo tôi đừng vọng tưởng"

Từng chữ từ miệng cô thốt lên, chứa đựng đầy đau khổ, uất ức.

" Là tôi không đúng. Bảo em đừng vọng tưởng, hóa ra tôi mới là kẻ gục tình"

" Là năm đó anh ban Thập Hình trừng phạt tôi. Là năm đó vì anh mà tôi chết. Lão Đại, tôi không muốn quay lại ngày tháng đó"

" Ngày tháng đó là quá khứ, hãy để tôi lấy tương lai bù đắp ác mộng vĩnh hằng "

" Lão Đại....tôi không còn là Tố Sơ nữa. Tôi là Khiết Hình, một đả nữ một con, không còn là Tố Sơ ngày nào nữa...."

" Không sao, tôi cùng em yêu thương A Phù....để cho Khiết Hình trở thành Sơ nhi. Để cho tôi một lần nữa làm người chồng, người cha của gia đình nhỏ này..."

Tố Sơ không kiềm được mà bật khóc, không kiềm được mà thả cả những gì kiềm nén.

Tuy thời gian lúc trước đau khổ, nhưng qua gian mới ngộ được chân tình, qua khổ ải mới hiểu được lòng nhau.

Có thể nhiều người nói, Tố Sơ thật nhược nữ , Tất Doãn lúc trước không trân trọng cô, còn nhiều lần tổn thương cô, nhưng sao trái tim của Tố Sơ một lòng hướng về phía anh?

Vì đó là tình yêu....

Sự mù quáng của tình yêu đủ xóa nhòa những vết thương dù lớn đến mấy.

-------

" Tất Doãn, rốt cuộc là anh muốn sao đây?"

Cô nâng bụng bầu đã vượt mặt, mắt giận dữ nhìn nam nhân đang cấm đầu cấm cổ vào bàn làm việc. Anh giật mình ngồi dậy, mặt từ nghiêm túc biến thành sủng nịnh.

" Tiểu tổ tông à, em đừng tức giận. Anh lập tức đưa em đi ăn"

Sau đó anh liền đỡ cô ra ngoài...

Hai người vừa đi, vừa cười nói...

Để lại một ông già và bé con trong nhà lớn...

" Ông ngoại, chúng ta đi ăn bánh bao kim sa đi?"

" Hảo"

Một gia đình nhỏ, trong đó có tràn đầy hạnh phúc...

----

Tiếng người phụ nữ la lớn trong cơn đau bụng ập tới, tay cô kéo áo chồng mình, là nam nhân đầy điển trai bên cạnh.

Tất Doãn lo lắng trấn an cô, vừa nhìn thấy bác sĩ đã lao đến nắm áo ông lôi nhanh đến vợ mình...

Đã hai giờ đồng hồ, tiếng người phụ nữ vừa dứt thì tiếng trẻ con đầy linh thiêng vang lên.

Tất Doãn và thuộc hạ bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, anh vội lao đến trước phòng sinh thì y tá bước ra, trên tay bế em bé đỏ hỏn, là một bé gái.

Nhưng vừa định trao tay anh thì bóng dáng anh đã mất hút sau cánh cửa.

" Cô cứ để tôi bế..."

Long bên ngoài đưa tay đón con bé, môi khẽ nhẹ. Thật giống mẹ nó, rất xinh đẹp, như một thiên thần...

-----

" Sơ nhi...Sơ nhi...."

Cô mở mắt nhìn anh mệt mỏi, miệng đã khô nẻ, bộ dáng khiến anh đau lòng vô cùng.

" Doãn...con chúng ta..."

" Đã bế ra ngoài rồi, em mau nghỉ ngơi...."

Giọng anh trầm nhẹ ấm áp khiến cô yên tâm hơn hẳn.

Một tràng thở nhẹ nhõm, anh khẽ hôn lên trán còn vương vài sợi tóc ướt.

" Doãn, anh có biết không? Lúc em sinh A Phù ở Cố Thành, điều em mong đợi nhất...chính là sau khi sinh, được anh nắm tay động viên một cái....bây giờ cũng thành hiện thực rồi..."

" Vất vả cho em rồi..."

Nụ cười đầy hạnh phúc trên đôi môi nhỏ...