Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho dù chỉ là hành động nhất thời xúc động, ngày mai anh lại tiếp tục chế nhạo cô, châm chọc cô, không sao cả, ít nhất hiện tại từ trong lòng anh cô cảm nhận được an tâm và an ủi, có thêm động lực để cố gắng.

“ Thương Nhạc……………………” Cô chậm rãi giơ tay lên, e sợ bắt lấy quần áo của anh xiết chặt, theo an tâm và thỏa mãn từ từ tăng thêm lực đạo.

Thương Nhạc của cô………………….cô.

Tiếng thở dài nặng nề từ trong mũi anh tràn ra.

Mâu thuẫn, là tâm trạng lúc này của anh.

Suy nghĩ của anh đang thay đổi, anh biết, biết cái nhìn ban đầu của anh về cô toàn bộ đều đã thay đổi

Phụ nữ đối với anh không là gì hết, cũng không cần quá xem trọng, tình cảm chỉ như một trò chơi, đối với anh mà nói, chỉ có lợi ích quan hệ, càng không thể vì vậy mà lãng phí thời gian.

Thế nhưng lại có một thứ gọi là vì tình yêu mà chấp nhận từ bỏ mọi thứ, chẳng biết vì sao, thế nhưng trong ngực anh, nó lại bắt đầu nảy mầm, bắt đầu thay đổi cần phải dịu dàng………mà tất cả chỉ vì cô, người phụ nữ trong ngực anh lúc này, người anh cho là bụng dạ thâm sâu Mộc Nguyệt Ngân.

Bối rối, nghi ngờ, suy nghĩ trở nên hỗn độn, Thương Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại, cho dù biết giờ phút này hành động của anh đã chệch khỏi đường ray, anh cũng không nguyện ý buông tay, không muốn mầm tình mới nảy nở bị nhổ tận gốc………….Đến chính anh cũng không thể hiểu, vì sao bản thân lại trúng loại kích độc mang tên “ Mộc Nguyệt Ngân “

********************

Sáng sớm, trong không khí tràn ngập hương cà phê thơm nồng.

Thương Nhạc vươn tay, sờ sang một bên giường, không thấy người.

Mở mắt, bên cạnh anh không có một bóng người, chậm rãi ngồi dậy.

Thì ra là bởi vì có người không thấy, cho nên trong phòng cho dù ấm áp thật, anh vẫn cảm thấy một chút hơi lạnh, là do thân thể ấm áp nằm bên cạnh anh chẳng biết rời đi từ lúc nào, cho nên anh mới không thể ngủ yên ổn.

Còn đang nghi hoặc người phụ nữ nằm bên cạnh chạy đi nơi nào, một giây tiếp theo, ngửi được mùi hương cà phê mà nghĩ tới điều gì, nhảy xuống giường, mặc lại quần, ngực để trần, đi ra khỏi phòng ngủ, theo mùi hương cà phê đi xuống tầng.

Đứng ở chân cầu thang, không cần tìm kiếm, anh đã nhìn thấy bóng dáng cần tìm.

Cô đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, trong phòng bếp đi qua đi lại.

Nhìn bóng dáng bận rộn của cô, Thương Nhạc đứng tại chỗ, tầm mắt không rời khỏi cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh lựa chọn nhìn thẳng vào sự có mặt của cô, cũng là lần đầu tiên chuyên chú quan sát cô như vậy.

Ánh mắt của cô hết sức điềm tĩnh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Dịu dàng, ấm áp, bình yên, là cảm giác lúc này của anh về cô.

Anh chưa bao giờ phát hiện, thì ra gạt bỏ bài xích với cô sang một bên, anh thậm chí có loại cảm giác an tâm và tín nhiệm………….Không, không đúng, thật ra thì anh rất tin tưởng cô, chỉ là ở sau khi cô phản bội anh, làm ra những chuyện uy hϊếp anh, hóa ra anh với cô vẫn tràn đầy tin tưởng.

Bởi vì tin tưởng cô, cho nên trên lĩnh vực công tác cô trở thành thư ký không thể thiếu của anh, bởi vì đối với cô tin tưởng, cho nên tất cả sổ sách lớn nhỏ trong công ty, cô đều nắm rõ chỉ sau anh, thứ nhất cô biết tất cả các kế hoạch cơ mật của công ty, bởi vì cảm thấy an tâm, cho nên khi anh bận đi công tác không thể hoàn thành một số việc thì đương nhiên cô là người đầu tiên anh nghĩ đến có thể thay anh gánh vác, cũng bởi vì coi trọng cô, cho nên anh mới lấy danh nghĩa của cô mua cổ phiếu công ty, để cho cô chiếm phần đa số cổ phiếu.

Thật ra thì anh cực kỳ coi trọng cô, sự có mặt của cô đã hỗ trợ anh rất nhiều, cho nên khi cô phản bội anh, lấy chuyện của công ty ra uy hϊếp anh thì anh mới vô cùng tức giận và căm hận cô.

Nghĩ theo một góc độ khác, Thương Nhạc bắt đầu bị thu hút, đối với Mộc Nguyệt Ngân, anh phát hiện bản thân thế nhưng lại muốn tìm hiểu cô, muốn hiểu rõ cô rốt cuộc tại sao sẽ làm ra những loại chuyện này?

Cô luôn nói vì anh nên cô mới cố chấp, nhưng cô có cần lấy công việc nhiều năm mà bản thân cố gắng ra để đặt cược như thế không? Cô không cảm thấy hành động như thế sẽ chỉ lỗ vốn thôi sao? Anh có gì đáng giá để cô đem mọi thứ ra đánh cuộc đến thế sao?

Biết rõ kết quả cuối cùng nhất định là thua, sao cô vẫn lựa chọn buông tha tất cả chỉ vì muốn được theo anh?“ Thương………Thương Nhạc? Anh………anh dậy rồi à? “ Chuẩn bị xong bữa ăn sang, Mộc Nguyệt Ngân vừa bước ra khỏi phòng bếp, liền phát hiện người đàn ông đang đứng ở chân cầu thang, lập tức cô nở nụ cười, nhưng có vẻ dè dặt, có chút lo lắng nhẹ giọng gọi.

Nhìn cô có dáng vẻ bất an, Thương Nhạc chậm rãi nhíu mày.

Anh cảm thấy, sau khi cô đối diện với hành vi của anh và thái độ của anh, cô giống như không biết phải xử sự ra sao.

Cô là sợ anh sẽ lại chế giễu cô sao? Cô là lo lắng anh sẽ hướng con mắt lạnh lung vào cô sao?

Tâm tình của anh có chút khó chịu, nghĩ đến lúc trước hành vi của mình làm tổn thương cô.

“ Umh…………Xin lỗi, em biết anh không thích em động vào đồ đạc của anh, em chỉ là muốn làm bữa ăn sáng cho anh, em……..nếu anh không muốn ăn, không………….không sao, em sẽ đợi bao giờ anh đi làm sẽ đem toàn bộ đổ đi.” Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cô tưởng mình đã làm anh tức giận.

Nheo mắt lại, nhìn cô bất an, gương mặt vô tội, Thương Nhạc mím chặt cánh môi chậm rãi xuống tầng, đi tới bên cạnh cô, phát hiện cô đang liên tục xoa hai tay với nhau.

Tiếp tục đi vài bước, anh đến bên bàn cạnh bàn ăn ngồi xuống, cầm lên bữa ăn sang do cô chuẩn bị, ăn, đây là ý tưởng duy nhất anh nghĩ ra để biểu đạt với cô.

Anh không muốn phá vỡ không khí ấm áp lúc này, thậm chí anh cảm thấy rất hạnh phúc bởi bữa ăn sáng do cô làm.

Nhìn hành vi của anh, Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc không thôi, sau đó cô cười không ra tiếng, chỉ có nét mặt vui sướиɠ hiện rõ trên gương mặt.

Thương Nhạc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đang cười với anh.

Nụ cười vui sướиɠ không kịp che giấu, cô và anh bốn mắt đυ.ng nhau, quá bất ngờ, cô vội vàng cúi đầu xuống.

Lần nữa nhíu mày, anh nhìn trang phục trên người cô.

Tối ngày hôm qua cô ở lại, là anh khiến cô quá mệt mỏi đến ngay cả hơi sức rờ đi cũng không có, cho nên hiện tại cô vẫn mặc trên người bộ váy đơn bạc.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn mình, hơn nữa lại còn nhíu mày, cô đại khái đoán được anh đang nhìn cái gì.

“ Em…………Xin lỗi, em biết anh không thích em có mặt ở chỗ này, ngày hôm qua……….ngày hôm qua là do em quá mệt mỏi, nên ngủ quên mất, em………..em sẽ lập tức rời đi, em thật sự không phải cố ý muốn lưu lại.” Cô vôi vàng giải thích. Anh nhất định là đang nghĩ, cô rốt cuộc mặt dày đến cỡ nào mà dám ngủ lại ở đây.

Nhìn thấy cô hoang mang lo lắng, rất sợ lại chọc giận anh mất hứng, Thương Nhạc không khỏi chau mày.

Nếu như gạt bỏ bài xích với cô sang một bên, chán ghét cô và cô phản bội ………..Anh phát hiện bản thân không cần phải giữ thái đô khó chịu với cô.

“ Tôi không có mất hứng em ở lại đây, cũng không có không hài lòng việc em đυ.ng vào đồ đạc trong nhà.” Trên thực tế, bây giờ ngay cả việc giữ vẻ mặt bài xích cô và ra vẻ khó chịu với cô anh còn không làm nổi, ngược lại khi buổi sáng tỉnh dậy có thể nhìn thấy dáng vẻ cô bận rộn trong bếp còn khiến anh cảm thấy có một cảm giác ………cực kỳ thỏa mãn.

“ Dạ ? “ Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc mở to mắt, không tin vào những gì mình nghe thấy.

Anh nói…………….Không có mất hứng khi cô ở lại đây?

Lắc đầu, cô âm thầm nhắc nhở mình, không thể nghĩ quá nhiều, lời của anh không có ý nghĩa gì khác, cô không cần suy nghĩ lệch lạc, nhất định là do ngày hôm qua quá muộn, cho nên anh mới để cô ở lại, anh mặc dù không khó chịu khi cô ở lại nơi này nhưng cũng không hề vui mừng khi cô ở lại, đối với sự có mặt của cô, anh không vui cũng không khó chịu, bởi vì anh căn bản không để ý cô.

“ Vâng” Cô đè nén cảm giác chua xót, lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.

“ Em định cứ đứng mãi ở đấy? “ Nhìn cô cố ý giữ khoảng cách với anh, Thương Nhạc cảm thấy có chút bất mãn.

Rõ ràng là anh chán ghét cô đến gần, vào lúc này anh thậm chí có chút khó chịu khi cô cố giữ khoảng cách với anh.

“ Em…….em bây giờ sẽ đi ngay.” Anh ngay cả để cô ở bên cạnh anh thêm một chút thời gian cũng không nguyện ý, có thể thấy được anh có bao nhiêu chán ghét cô.

Trái tim đau đớn ngày một mãnh liệt, Mộc Nguyệt Ngân mỉm cười khổ sở.

Thương Nhạc lộ ra vẻ ánh mắt kỳ quái trước nay chưa từng có, nhìn chằm chằm gương mặt của cô.

Cô…………..thật đúng là biết cách làm người khác tức giận.

Chẳng lẽ ở trong nhận thức của cô, anh có ác liệt tới cực điểm vậy sao? Chẳng lẽ anh cho cô cảm giác vừa đáng sợ vừa áp bức đến thế sao?

Đúng, quả thật trước đó anh có quá đáng, nghĩ đến mấy ngày nay thái độ và hành động ác liệt của anh, không thể trách cô không nghe ra ý tốt của anh.

Là anh ép cô đối với anh phải cẩn trọng, không phải sao? Là anh để cô mỗi lần đối mặt với anh đều bị căng thẳng thần kinh, không phải sao?

Như vậy, hiện tại anh lấy tư cách gì muốn cô đừng hiểu lầm? Anh có tư cách gì mà tức giận với cô?

“ Ngồi xuống cùng nhau ăn, ngày hôm qua em cũng chưa ăn gì đâu “ Hơn nữa, trải qua đêm qua thể lực hao hết, cô nhất định là mệt chết đi.

Cặp mắt Thương Nhạc âm u, cho dù cô rất mệt mỏi nhưng sáng sớm vẫn cố gắng dậy sớm chuẩn bị mọi thứ cho anh, rồi lại vôi vàng rời khỏi………….

“ Cùng…………cùng anh ăn? “ Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc, cảm giác bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Thương Nhạc trở nên rất kỳ lạ.

Nét mặt của cô cực kỳ đáng yêu, giống như nhận được niềm vui rất lớn, trong mắt ánh

lên tia sáng khát vọng vừa vui vừa mừng…………Khiến anh cảm thấy có chút đau lòng.

“ Ngồi ở đó “ Anh chỉ vào vị trí ngồi đối diện mình.

“ Có…..thật sự có thể sao? “ Cắn môi, cô không chắc chắn lắm nhìn anh. Có khi nào chờ sau khi cô ăn xong, anh lại đột nhiên tức giận ?

“ Trừ phi em muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hoặc là em không muốn cùng tôi dùng cơm.” Rõ ràng anh có ý tốt muốn mời cô ở lại, nhưng khi đối mặt với cô, anh lại xị mặt, muốn tỏ ra thân thiện với cô cũng không biết làm như nào.

“ Muốn, em rất muốn “ Mộc Nguyệt Ngân vội vàng gật đầu, cầm một bộ bát đũa, ngồi về phía anh chỉ định.

Nhìn bộ dáng nóng ruột của cô, ngay sau đó lại mừng rỡ như điên, giây phút này, Thương Nhạc không khỏi nở một nụ cười.

Yêu cầu của cô thật ra rất nhỏ, hy vọng của cô thật ra thì không nhiều lắm, cô cũng không hề có lòng tham không đáy, chỉ hy vọng rằng anh có thể đối với cô tốt một chút, thường mỉm cười với cô……………

Anh đột nhiên hiểu ra, hóa ra vấn đề từ đầu tới cuối tưởng chừng rắc rồi là thế không ngờ trong nháy mắt đã được làm rõ.

Bình tĩnh, cứng ngắc, kinh ngạc, anh chợt hiểu ra tất cả, hướng tầm mắt ngắm nhìn cô.

Phát hiện ra anh đang nhìn cô, Mộc Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười má lúm đồng tiền rất chân thành.

Mắt cô toát ra tia sáng mà một kẻ không biết thâm tình là thế nào như anh cũng có thể nhận ra, cái nhìn đầy quyến luyến từ cô với anh.

Thật ra thì……….Anh đã hiểu.

Cô xem trọng không phải là tiền bạc của anh, không phải thân phận của anh, không phải danh tiếng của anh, càng không phải địa vị của anh.

Cô thương anh, bởi vì anh là Thương Nhạc, cho nên anh yêu…
« Chương TrướcChương Tiếp »