Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh mặt trời chói chang, đứng ở trên boong thuyền, tận hưởng gió biển thổi từng cơn, ngắm nhìn sóng biển cuộn trào làm con người ta cũng phải xao xuyến, ngửi mùi hương mằn mặn của biển, Mộc Nguyệt Ngân chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này.

Cô cực kỳ thích ngồi thuyền, bởi vì thuyền có thể đưa cô đến bất kỳ nơi đâu, chỉ cần là nơi mình muốn đến, chỉ cần có thuyền thì cho dù biển khơi rộng lớn đến đâu cũng không thể ngăn cản được bước tiễn.

Nhìn bầu trời xanh mây trắng, tận hưởng ánh mặt trời rực rỡ, cô khẽ mỉm cười, sau đó cô quay đầu, nhìn Thương Nhạc đứng cách đó không xa.

Do tiệc rượu của buổi bán hàng từ thiện được tổ chức trên thuyền, cho nên lúc này anh đang bận rộn tiếp chuyện với người trong giới làm ăn.

Cảm giác cô đang chăm chú nhìn mình, Thương Nhạc cũng chậm rãi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, không cần mở miệng, chỉ đơn giản dùng ánh mắt trao đổi với người kia nhưng vẫn cảm nhận được tâm trạng và quan tâm từ đối phương.

Nở một nụ cười ngọt ngào, Mộc Nguyệt Ngân phát hiện bản thân chỉ vì một hành động nho nhỏ như vậy mà vui vẻ.

Anh mỉm cười, lông mày hơi nhếch lên, giống như là hướng cô hỏi han.

Cô lắc đầu một cái, cắn môi, ý bảo anh cứ tập trung vào công việc, mà cô lại tiếp tục hưởng thụ mùi vị của gió biển, cảm thụ tâm trạng vui vẻ khi có anh ở bên làm bạn.

Anh đã dần thay đổi, gần đây anh đối xử với cô không còn tệ như trước.

Giữa cô và anh, không còn kiểu quan hệ châm chọc chế giễu, mặc dù không biết nguyên nhân là đâu khiến Thương Nhạc không còn căm thù cô, nhưng tình trạng như bây giờ rất tốt, thật sự rất tốt, cô vô cùng thỏa mãn, đây là hạnh phúc mà cô từng mong ước.

Đã từ rất lâu, hai người không còn được sánh bước với nhau đi cùng năm tháng, một kiếp lại một kiếp.... .....

Nếu như được làm lại từ đầu, cô vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi , cô sẽ chịu đựng mọi thứ chỉ để đổi lấy giờ phút vui vẻ như lúc này.

“ Không phải thứ của cô, cô không nên cưỡng ép “ Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị đột nhiên vang lên.

Mộc Nguyệt Ngân nghe tiếng, nụ cười chợt tắt, nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

Người này mặc môt bộ quần áo màu đen trầm ổn, dáng người cao gầy, mái tóc đen dài được tết gọn thành đuôi sam buộc sau đầu, giống như mây đen bao phủ ở trước mắt cô.

Ông ta đeo cặp kính gọng đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mộc Nguyệt Ngân.

Cô bỗng cảm thấy toàn thân lạnh run, chỉ muốn rời khỏi chỗ này, miễn cưỡng nở một nụ cười xã giao, mở miệng:” Xin lỗi, vừa rồi ông nói chuyện với tôi sao?”

Người đàn ông mặc quần áo màu đen sắc mặt vẫn không đổi:” Cho dù cô có cố gắng như thế nào, kết cục đều giống nhau, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn ra kết quả hay sao? “

“ Tiên sinh, lời này của ông, tôi không…………..”

“ Anh ta sẽ không thuộc về cô, cho dù bao nhiêu kiếp, kiếp này cũng thế, cô càng kiên trì, càng truy đuổi, cuối cùng cũng chỉ khiến cả hai bị tổn thương, cô cô đơn một đời, cũng khiến anh ta cô độc một đời, giữa cô và anh ta hữu duyên vô phận.”

“ Hữu duyên………vô phận?” Nụ cười chợt tắt, Mộc Nguyệt Ngân hiểu ý, “ Ông………..”

“ Những lời này của tôi, cũng không phải đầu tiên cô nghe thấy không phải sao?”

“ Ông cho là………..ông hiểu rõ chuyện của tôi?”

“ Cô không cần phải nghi ngờ, tôi có thể trực tiếp nói cho cô, tôi biết rất rõ ràng.” Bằng cặp mắt sắc bén của mình, người đàn ông gật đầu một cái chắc nịch.

“ Sao ông biết? Sao ông có thể khẳng định giữa tôi và Thương Nhạc hữu duyên vô phận chứ? “

“ Bởi vì tôi đều đã được chứng kiến kết cục cuối cùng của hai người, sao cô không buông tay, cần gì cứ phải cố chấp như vậy? “ Người đàn ông khẽ nhếch mép, lại gần cô, hai người sóng vai nhau nhìn về mặt biển.

“ Nếu như tôi không còn cố chấp, như vậy……….. tôi biết làm gì đây?” Người đàn ông đứng bên cạnh dường như không có ác ý, nhưng những lời nói của ông ấy lại khiến tâm trạng cô trở nên năng trĩu.

Chỉ bằng vài lời nói đơn giản của ông ta sẽ khiến cô phải buông tay hay sao?

“ Anh ta bởi vì chiến tranh mà bệnh qua đời, cô nhảy xuống vách núi làm bạn với anh ta, đấy là vô duyên. Cô chết vì đói, là anh ta chôn cất cho cô, kết quả đối lấy là anh ta cô đơn chết ở trên giường bệnh, cuối cùng không có bất kỳ người thân nào đưa tiễn anh ta, đấy là vô duyên. Cô qua đời vì bệnh tật, anh ta vì cô mà kiên quyết cả đời không lấy ai cho đến lúc chết. Sau khi cô mất, anh ta lại một mình cô đơn cho đến già, đấy là vô duyên. Cô qua đời vì tuổi già, mặc dù lúc ấy anh ta đã trưởng thành, nhưng bởi vì sự có mặt trước đó của cô, khiến cho anh ta cả đời không lập gia đình, cho đến lúc chết, anh ta vẫn giống như hai kiếp trước, tuổi già cô đơn mà chết, không có người làm bạn, cô và anh ta vẫn cứ vô duyên………….Trải qua nhiều kiếp như vậy, cô vẫn chưa nhận ra sao? Cô không cảm thấy, mình đối xử với anh ta như vậy là quá tàn nhẫn hay sao? Lẽ ra anh ta vốn dĩ có thể sống tốt hơn, sinh con đàn cháu đống, nhưng cô đã phá hoại tất cả.”

“ Bởi vì tôi………..phá hủy mọi thứ sao? Bởi vì sự tồn tại của tôi, cho nên anh ấy một kiếp lại một kiếp mới cô độc, chuyện này……….Vì sao ông cho rằng tất cả là tại tôi?

Sao ông không nói là ông trời đang trêu cợt chúng tôi? Vì sao không cho chúng tôi được hanh phúc? Tại sao lại khiến chúng tôi một kiếp lại một kiếp bỏ lỡ mất nhau? Tôi chỉ muốn có được anh ấy thôi, đấy cũng là có lỗi sao? “

“ Lỗi, số mạng mỗi người đều được quy định rõ ràng, là cô cứ lôi kéo anh ta theo cùng, là cô cố chấp, cô không quên được quá khứ, số mạng của anh ta lẽ ra không nên bởi vì cô mà bị liên lụy, nếu như không phải cô cố chấp, cô và anh ta sẽ trôi qua tốt hơn, cô nên học cách lãng quên, cố chấp một chuyện không phải chuyện nên làm, cô nên học cách chấp nhận, học cách cách buông tay mới là điều tốt nhất.”

“ Học cách lãng quên? Nếu quả thật tôi học được cách lãng quên nhưng tạo sao tôi vẫn nhớ được mọi chuyện.” Nhớ tất cả những chuyện đã qua giữa cô và Thương Nhạc.

“ Cô thật sự cho rằng mình nhớ tất cả sao? “ Cô nghịch thiên, chẳng lẽ cô không cảm thấy một số việc đã thay đổi sao? Người đàn ông nở một nụ cười thâm trầm, trong ánh mắt lóe ra tia sáng quỷ dị.

“ Tôi đương nhiên nhớ, nếu như không nhớ tất cả, như vậy hiện tại tôi sẽ không thể tìm được anh ấy, ở bên cạnh anh ấy……………..Ở bên anh ấy mấy trăm năm, tôi đương nhiên nhớ rõ……………” Không biết nghĩ tới điều gì, cô vốn tràn đầy tự tin đột nhiên trở nên có chút chần chừ, vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc và nặng nề, kinh ngạc ngẩn đầu lên, lo lắng và sợ hãi nhìn người đàn ông.

“ Cô quên, đúng không? Cô quên mất chuyện gì đó, mặc dù mỗi một kiếp đều có anh ta làm bạn nhưng những ký ức đó khi nhớ khi không, cho dù cô có cố chấp với anh ta thế nào, chuyện của quá khứ vốn là chuyện đã không còn khả năng thay đổi được, đây chính là kết quá của kẻ dám nghịch thiên.”

“ Ý của ông là……………cho đến cuối cùng, tôi sẽ hoàn toàn………………quên lãng Thương Nhạc? “

Sẽ không, cô vẫn nhớ kiếp thứ hai……….kiếp thứ hai cô chết khi còn rất nhỏ, cô chưa kịp tìm được Thương Nhạc.

Kiếp thứ ba, cô bị bệnh, hơn nữa chết khi còn trẻ, nhưng…………..cô có tìm được Thương Nhạc sao? Người đàn ông vừa rồi cũng đã nói, Thương Nhạc vì cô mà cho đến lúc chết vẫn không chịu lập gia đình, nhưng cô không thể nhớ rõ tại giây phút trước khi cô qua đời, cô với anh có gặp được nhau hay không, ngay cả hình dáng ba kiếp của anh ra sao cô cũng không nhớ rõ ràng lắm.

Cho đến kiếp thứ tư, đúng rồi, cô nhớ khi đó Thương Nhạc còn là một đứa bé, mà cô thì đã rất lớn tuổi rồi, sau đó cô đưa anh về nhà chăm sóc, sau đó……………..sau đó thì sao đây?

Quên, cô thật sự đã quên mất những ký ức kia, ngoại trừ việc cô cố chấp yêu anh thì vì sao cô cố chấp, vì đâu mà cô cứ cố chấp thì cô……………quên toàn bộ.

“ Ông…………..có thể giúp tôi sao? Đem toàn bộ trí nhớ trước kia của tôi trở lại.” Sắc mặt Mộc Nguyệt Ngân trở nên tái nhợt, ánh mắt hiện rõ tia lo lắng.

Cô không muốn quên Thương Nhạc, cô không nên quên lãng mất anh Nhạc Nhạc của cô, cô muốn mọi thứ về anh…………được đầy đủ.

“ Cô nghịch thiên, quên rồi sao? Cho đến kiếp này vẫn còn nhớ được chuyện của kiếp trước đã là chuyện khó tin rồi, buông tay đi! Hãy để cho mình và người kia sống tốt hơn.” Người đàn ông nở nụ cười nhàn nhạt, lắc đầu một cái, coi như là giúp đi, nếu không phải biết rõ số mệnh ông đã không nhúng tay vào.

“ Nếu như quên, tôi sẽ thế nào? Sẽ quên mất mình yêu anh ấy sao? “ Cô vẫn muốn kiên trì, cô vẫn muốn cố chấp, cô không muốn mất đi, cô muốn tất cả, nếu như quên toàn bộ, như vậy, cô chẳng còn gì hết.

“ Ngay cả khi cô bị thương, cô cũng muốn lôi kéo anh ta cùng nhau trầm luân hay sao? Hãy nghe tôi, giữa cô và anh ta không có tương lại.” Nói cách khác, giữa cô và Thương Nhạc nên chấm dứt ở đây thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »