Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay từ đầu đã không nên có, bởi vì cô kiên trì ép buộc níu lấy quan hệ, chỉ cần quay đầu lại, tất cả mọi thứ sẽ trở về đúng hướng.

Trái tim ngày càng rét lạnh, mắt Mộc Nguyệt Ngân mở to, trong đầu không còn suy nghĩ được điều gì nữa, khủng hoảng lan tràn khắp con người cô.

Đôi tay bóp chặt vào ngực, từng cơn gió lạnh đâm xuyên cô, không hề có một chút ấm áp, cô bất lực dựa vào làn can, thân thuyền lắc lư cũng giống như tâm trạng của cô giờ phút này, trời đất quay cuồng chao đảo.

“ Cô có nghĩ mình quá tàn nhẫn hay không, lôi kéo anh ta khổ sở với cô, tất cả số mệnh của cuộc đời anh ta đều bị cô đùa bỡn.” Giọng điệu người đàn ông trầm thấp lẩm bẩm.

Lời nói của ông ta rất khó nghe, khiến người nghe cảm thấy tổn thương, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ muốn cùng Thương Nhạc được bên nhau, chỉ hy vọng hai người hạnh phúc, hoàn thành những tiếc nuối của kiếp trước, cô chưa bao giờ từng nghĩ tới việc làm tổn thương bất cứ người nào, càng không muốn làm tổn thương anh.

“ Một mình cô cố chấp, đổi lấy hạnh phúc của mình nhưng lại đem đến nỗi khổ cho anh ta, làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? .”

Có sao? Cô đã làm như vậy thật sao? Lấy tình yêu và kiên trì làm lá chắn, cô thật sự đã quá ích sao ?

Bởi vì tình yêu của cô, mới khiến anh bị thương, bởi vì tình yêu của cô mới khiến anh một đời lại một đời cô độc, bởi vì tình yêu của cô…………….mới khiến anh vĩnh viễn không có được tình yêu sao?

Không…………xin đừng lúc này nói cho cô biết những sự thật này, quan hệ giữa cô và anh mới trở nên tốt hơn một chút, cô rất cố gắng mới thay đổi được tình hình hiện tại, rất cố gắng để bước gần hơn tới hạnh phúc, cô không muốn nghe những lời này, cô không muốn biết những sự thật đó.

Ai cứu cô với? Cô không muốn những lời nói đó khiến cô đau đớn. Cô chỉ muốn người đàn ông của cô thôi, tại sao lại khó khăn vậy chứ?

“ Em đang ở đây làm cái gì? “

Trong thời khắc cô cảm thấy rét lạnh nhất bỗng hơi ấm từ đâu bao trùm lên cô, đem cả người cô ôm trọn, nhiệt độ nóng bỏng ở ngực từ từ khuếch tán lan tràn, Mộc Nguyệt Ngân bi thương quay đầu lại, bắt gặp bóng dáng cao lớn của Thương Nhạc.

Anh ôm cô thật chặt, che chở cô trong ngực, giống như cảm nhận được tâm trạng đau đớn khổ sở của cô, anh thận trọng để cô và người đàn ông xa lạ trước mặt này giữ một khoảng cách thích hợp.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tìm được chỗ dựa cho mình, cô níu chặt lấy anh, mặt vùi trong ngực của anh, che giấu tất cả đau đớn.

Thương Nhạc nhìn gã đàn ông xa lạ với ánh mặt đầy thù địch, từ lúc người đàn ông này bắt chuyện với cô anh liền chú ý, cứ cho rằng hai người xa lạ không quen biết nhau chỉ nói hai ba câu, nhưng người đàn ông này không biết nói điều gì, vẻ mặt của cô trở nên bi thương và ưu sầu, nhìn dáng vẻ tuyệt vọng đau đớn của cô như giáng một đòn rất mạnh vào đầu anh.

Anh biết, khi cô có vẻ mặt này là lúc cô cảm thấy khó chịu nhất, bị những lời nói đả kích làm tổn thương.

Tại sao anh có thể hiểu rõ như vậy? Bởi vì chính anh cũng từng đối xử với cô như vậy, mỗi khi anh giễu cợt cô, anh đều nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đó là vẻ mặt đau thương.

Người đàn ông này đã nói gì với cô? Tại sao cô lại có vẻ mặt yếu ớt như thế?

"

“ Thương tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Người đàn ông diện trang phục màu đen đối mặt với Thương Nhạc đang nhìn bằng ánh mặt đầy thù địch vẫn bình tĩnh cười ôn hòa.

Thương Nhạc lạnh lùng nheo lại mắt, cảm thấy thân thể nhỏ bé trong ngực mình co rúm lại, run rẩy.

“ Kỷ đại sư, tôi tìm ngài từ nãy giờ……….Ôi! Thì ra là Kỷ đại sư và Tổng giám đốc Thương quen biết nhau rồi à! Tôi còn đang định giới thiệu ngài với Tổng giám đốc Thương.” Một người đàn ông thân hình hơi mập cười híp mắt đi tới.

“ Kỷ đại sư ? “ Thương Nhạc nhíu mày.

“ Tổng giám đốc Thương, không phải trước đây anh từng hỏi tôi, liên quan đến bức tranh tỳ thú ( tranh về một loài động vật cổ xưa ) trong phòng làm việc của tôi từ đâu mà có? Đó chính là Kỷ đại sư cho tôi, nghe nói nó có tác dụng trừ tà, tôi thấy anh rất thích nó cho nên hôm nay muốn giới thiệu Kỷ đại sư cho anh……………anh đừng nhìn Kỷ đại sư tuổi còn trẻ mà xem thường ngài ấy, nghe nói không ít giám đốc công ty đều được Kỷ đại sư chỉ điểm mà công ty mới có thể phát triển nhanh chóng.”

Hai mắt sắc bén nhìn người đàn ông đối diện, Thương Nhạc nhớ tới mình đã từng rất có hứng thú với bức tranh trong phòng làm việc của người đàn ông hơi mập này, thực tế, anh không hứng thú với nhiều đồ cho lắm nhưng bức tranh kia thật sự khiến anh vô cùng hứng thú.

“ Tôi là Kỷ Thiệu, Tổng giám đốc Thương, hân hạnh.” Người đàn ông mặc trang phục màu đen vươn tay, âm thầm đánh giá Thương Nhạc hai tay đang ôm thật chặt lấy Mộc Nguyệt Ngân.

Đối mặt với sự thân thiện của người đàn ông này, Thương Nhạc chậm rãi vươn tay.

Tay của hai người bắt nhau trong nháy mặt, chẳng biết tại sao Kỷ Thiệu khẽ nhăn đầu lông mày, dấu bên dưới nụ cười như có điều suy ngẫm.

“ Có thể hỏi vừa rồi ông đã nói chuyện gì với người phụ nữ của tôi sao? Tôi thấy cô ấy đối với ông giống như rất sợ hãi.”

Phục hồi lại tinh thân, Kỷ Thiệu cười nói:” Sợ hãi? Không, chắc anh đã nhầm, tôi chỉ cùng vị tiểu thư đây tán gẫu đôi câu, bởi vì tôi có nghiên cứu một chút về số mệnh cho nên mới thành thật nói cho cô ấy biết một số lời khuyên.”

“ Vậy sao! Tôi lại muốn nghe một chút xem chuyện ông muốn khuyên rốt cuộc là chuyện gì? “ Thương Nhạc nở một nụ cười khách sáo, dù nóng lòng nhưng vẫn ung dung chờ đợi đáp án từ người kia.

“ Thương…………Thương Nhạc, chúng ta đi có được không? Em cảm thấy không thoải mái, chúng mình rời đi thôi, trở về khoang nghỉ ngơi có được không? “ Mộc Nguyệt Ngân nghe được vấn đề Thương Nhạc đang tò mò liền khẩn trương lôi kéo ống tay áo anh.

“ Xem ra tiểu thư trong người có bệnh nhẹ, tôi đoán chắc là đứng quá lâu trên boong tàu, phụ nữ tương đối mảnh mai, gió biển thổi mạnh, thân thuyền lắc lư quá nhiều, sẽ khiễn người ta cảm thấy không thỏa mãn, nếu như Tổng giám đốc Thương có bất cứ vấn đề gì hay hiểu lầm nào với tôi, Kỷ mỗ ở tại đây xin lỗi và nói tiếng xin lỗi, nếu như anh không có chuyện gì cần giải đáp, tôi rất hoan nghênh nếu anh có thể bớt chút thời gian cùng nhau ăn cơm nói chuyện một chút.” Kỷ Thiệu đường hoàng chính chính, không hề có chút chột dạ cũng không cố ý trốn tránh vấn đề.

Thương Nhạc nheo lại mắt, nhìn người đàn ông này một hồi lâu sau đó cảm thấy Mộc Nguyệt Ngân không ngừng run rẩy, tình huống có vẻ không được tốt lắm liền dứt khoát lựa chọn lo lắng cho cô trước.

“ Nếu như có thời gian, nhất định.”

Anh ôm cô càng thêm chặt, nhanh chóng rời đi.

Khi hai người đi lướt qua bên cạnh, ánh mắt Kỷ Thiệu lại toát ra cái nhìn sâu xa, lần này đối tượng nhìn không phải Mộc Nguyệt Ngân mà là Thương Nhạc.

****************************************************

“ Em có khỏe không? “ Nhìn gương mặt Mộc Nguyệt Ngân tái nhợt nằm trên giường, Thương Nhạc nhíu mày, vô cùng lo lắng.

Cô gượng ép nở nụ cười má lúm an ủi anh:” Em không sao, có thể…………….có thể là do thuyền rung lắc quá lớn cho nên mới cảm thấy không thoải mái.”

“ Để anh gọi bác sĩ đến khám cho em.” Anh vươn tay, muốn gọi điện thoại.

Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của cô giữ lấy mu bàn tay anh, ngăn anh lại, lắc đầu một cái:” Không cần đâu, em nằm một lúc là sẽ đỡ thôi, chỉ vì say tàu mà gọi bác sĩ, như vậy rất xấu hổ.”

“ Nhưng sắc mặt của em trông cực kì tồi tệ.” Thương Nhạc không cho phép cô trốn tránh.

“ Anh bận lắm đúng không? Nếu như có việc anh cứ đi đi, em ngủ một lát dậy sẽ tốt ngay.” Cô không muốn để anh biết, nguyên nhân sắc mặt cô trở nên như vậy không phải vì say sóng mà là nhận được một đáp án đáng sợ.

“ Không vội, em ngủ đi, anh ở chỗ này với em.” Anh không bỏ cô được, mặc dù vừa rồi đang cùng giám đốc một công ty nọ đàm luận về chuyện hợp tác giữa hai công ty. Nhưng so với chuyện của cô, cô quan trọng hơn, anh không chút chần chừ lựa chọn.

Bây giờ, thái độ của anh đối với cô đã thay đổi.

Khi anh giật mình nhận ra mới phát hiện ánh mắt của mình luôn dừng lại trên người cô, từ sau khi vứt bỏ thành kiến đối với cô, nhìn cô bằng một ánh mắt khác anh mới biết thật ra thì cô là người phụ nữ rất đơn giản, rất tốt mà anh may mắn có được.

Mọi hành vi của cô luôn chỉ hướng đến anh, mọi quyết định luôn là anh đầu tiên, thậm chí ban đầu cho rằng cô là người phụ nữ mưu mô nhưng khi quay lại mới biết cô chỉ cầu có một thứ, chính là anh.

Cô yêu con người anh, không quan tâm đến danh lợi, đối với tiền bạc của anh cũng không có hứng thú, thậm chí khi anh lựa chọn mua những món quà đắt tiền muốn tặng cho cô thì trên mặt cô cũng chẳng hề có chút dấu hiệu tham lam, chỉ vì là anh tặng cho nên cô vui mừng, đối với cô mà nói, tiền nhiều hay ít không quan trọng.

Suy nghĩ hồi lầu, anh rốt cuộc có tài đức gì có thể khiến một phụ nữ yêu anh sâu đậm như vậy?

“ Thương Nhạc………………” Mộc Nguyệt Ngân vốn dĩ đã nhắm mắt lại nhưng không biết vì sao lại chậm rãi mở mắt nhìn anh với ánh mắt vô tội, trong mắt chớp động lên tia sáng e lệ, có chút ngượng ngùng.

“ Hả?” Thương Nhạc ngồi ở bên giường, tay của anh chẳng biết từ lúc nào vuốt ve trán của cô, tóc và gương mặt của cô, càng vuốt càng thuận tay, thuận tay đến nỗi không có cảm giác, giống như chưa từng nhận ra hành động của bản thân đã quấy nhiễu đến người bên cạnh.

“ Anh cứ nhìn chằm chằm em, em không ngủ được.” Hơn nữa cô còn cảm nhận được tay của anh, bảo cô làm sao có thể ngủ đây.

“ Em chỉ cần nhắm mắt lại, coi như không cảm giác thấy anh đang nhìn em là được rồi.” Thương Nhạc không chút ngại ngùng nói ra.

Nhưng là hễ cô cứ nhắm mắt lại đều cảm giác được con mắt chăm chú của anh khóa trên người cô, như vậy sao cô có thể giả vờ như không có gì được chứ.

Gương mặt Mộc Nguyệt Ngân khốn quẫn:” Thương Nhạc………….”

“ Ngoan, mau ngủ, nhắm mắt lại.” Anh khẽ cười nói, giả bộ không nhìn thấy nét mặt nũng nịu và khó xử của cô, vươn tay, che ánh mắt của cô.

“ Hay là……..hay là, nếu như anh thật sự không bận việc gì, hay là nằm ngủ với em? “ Cô đành nhượng bộ.

“ Cùng em nằm ngủ? “

“ Vâng, nếu không anh cứ ngồi như vậy nhìn em…………..em rất khó ngủ” Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô giả vờ như không để ý cũng không được.

“ Muốn anh ngủ cùng? Em chắc chắn chứ? Anh nằm xuống, em cũng chưa chắc có thể ngủ được.” Thương Nhạc lần đầu phát hiện mình có thể trước mặt người nào đấy giả bộ dáng vẻ lưu manh đùa giỡn cũng là một chuyện hết sức thú vị.

“ Anh…………….anh………………” Gương mặt Mộc Nguyệt Ngân lập tức ửng hồng, ngượng ngùng không biết nhìn về nơi nào. Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được anh đang ám chí cái gì.

Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt lưu manh của anh lúc này, hơn nữa cũng không ngờ anh sẽ cố ý nói ra những lời nói mập mờ như thế.

Chính là như vậy, nhìn thái độ ngượng ngùng của cô bảo anh tin cô là loại phụ nữ xấu xa thế nào đây?

“ Không đùa em nữa, anh biết người em đang khó chịu, anh nằm với em.” Thương Nhạc ở bên cạnh cô nằm xuống.

Tựa sát vào l*иg ngực ấm áp, khuôn mặt của cô vùi trong ngực anh, bên tai truyền tới tiếng tim đập bình ổn, cả người cô bỗng chốc thả lỏng.

“ Thương Nhạc.” Vươn tay, vòng tay ôm lấy hông của anh, nghe mùi hương thuộc về anh, Mộc Nguyệt Ngân thỏa mãn lại áy náy than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:” Xin lỗi………….”

“ Cái gì? “ Ôm chặt lấy cô, Thương Nhạc chậm rãi nhắm mắt lại.

“ Không có, không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

“ Ngủ đi, từ đây đến buổi tối mở tiệc rượu từ thiện chỉ còn mấy giờ thôi.”

“ Dạ “ Cô nhắm mắt lại, càng ra sức ôm hông của anh.

Thương Nhạc, hại anh một đời lại một đời cô độc. Em xin lỗi……………Em không thể buông anh ra, chỉ hy vọng ở bên cạnh anh, xin lỗi…………..cắn môi, cô không ngừng thầm nghĩ, vùi mặt vào ngực anh.

Trên chiếc giường lớn, một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, mặc dù ngủ say nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau, không có cử động nào khác.

Đôi tình nhân thân mật chặt chẽ ôm lấy nhau, giống như hai người chung tình đang bầu bạn cùng nhau, thật chặt chẽ đem mọi quan tâm đến nhau hóa thành hành động để biểu đạt tất cả những lời muốn nói, khoảnh khắc này, ngọt ngào, đơn giản mà ấm áp.

******************************************************

Trong phòng làm việc rộng rãi, tiếng nói chuyện kéo dài từ lâu vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại Thương Nhạc nhìn chăm chú vào hội nghị trên webcam, trên tay đang cầm một bản dự án kế hoạch, kẹp lấy điện thoại, thingr thoảng dùng tiếng anh trao đổi với đầu dây bên kia.

Đây đều là trình tự công việc diễn ra mỗi ngày, cũng đã trở thành thói quen.

Nhưng mà, giờ phút này giống như có gì đó không đúng.

Điện thoại do anh nghe là đương nhiên, bởi vì những người gọi đến cho anh đều là những ông chủ có tiếng, mà những chuyện bọn họ thảo luận, không đơn giản là chỉ là những dự án đơn thuần mà còn là chuyên án hợp tác lâu dài.

Anh phải theo dõi hội nghị trên webcam cũng không có gì là không đúng, dù sao các công ty chi nhánh ở nước ngoài mỗi tuần một lần đều họp hội nghị, anh là Tổng giám đốc cần nắm rõ, hiểu rõ để có chỉ đạo tiếp theo cho sự phát triển của công ty.

Chỉ là lúc trước những chuyện này không phải cứ không có anh là không thể làm được, vị thư ký anh tín nhiệm nhất luôn ở mỗi tuần đều tự giác ngồi bên cạnh anh, thay anh gánh vác một chút trách nhiệm, giúp anh có chút thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ, ngay cả bản kế hoạch…………….loại chuyện nhỏ thế này cũng đến tay của anh được?

Đúng, không sai, bất kỳ bản kế hoạch nào liên quan đến vấn đề của công ty, mặc dù quyền quyết định ở anh, chỉ là nếu như trước kia, thư ký của anh sẽ giúp anh loại bớt, dựa trên bản kế hoạch đó cô sẽ căn cứ đánh giá nhận định, nếu thấy nó khả thi, dự án đáng để khai thác, cô sẽ tường thuật lại bằng lời với anh, ông chủ như anh chỉ cần gật đầu, cô sẽ tự giác cầm lấy con dấu chuyên dụng của anh đóng dấu lên, trên bản kế hoạch ghi tên của anh, mọi thứ rất dễ dàng, không cần lãng phí thời gian, chớ nói gì đến bây giờ, trên bàn anh là một đống dự án, bản kế hoạch đang đợi anh duyệt.

Cho nên mới nói, một ông chủ thành công, một công ty hái ra tiền, điều cơ bản nhất là phải có cấp dưới là những nhân viên có năng lực thực thụ, cho dù chỉ là một chiếc đinh ốc nhỏ bé cũng góp phần vận động máy móc được hoạt động bình thường.
« Chương TrướcChương Tiếp »