Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nguyệt Ngân

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thương Nhạc buông bản kế hoạch trên tay xuống, miệng vẫn nói lưu loát tiếng anh, nhưng đôi mắt của anh lại nheo lại hướng cái nhìn về người đang ngồi trên ghế sa lon, nhãn nhã uống cà phê, đọc tạp chí phụ nữ, Mộc Nguyệt Ngân……….em thật là rảnh rỗi.

Bị buộc thôi việc, rõ ràng là một thư ký ưu tú, có thể thay anh hao công tốn sức, phân ưu giải phiền trong công việc, vậy mà cô cũng rất nghe lời tiếp nhận mệnh lệnh của anh, để bản thân trở thành một người rảnh rỗi không có việc gì làm.

Được rồi, anh thừa nhận ban đầu vì đề phòng cô có hành vi bất chính, buộc cô phải dừng mọi công việc, nhưng sự thật cũng chứng minh cô không hề gây ra bất kỳ một hành động gây rối nào, còn anh thì bị mất đi một trợ thủ đắc lực, mỗi ngày loay hoay đến mẻ đầu sứt trán, một người mà chẳng khác nào làm việc của năm người gộp lại, vậy mà cô lại nhẫn tâm mặc kệ anh bận đến tối mắt tối mũi cũng không thèm ra tay giúp đỡ.

Cô có cần tuân thủ giao ước đến thế hay không? Cô không thể động lòng thương anh ra tay giúp anh một chút được sao? Chẳng lẽ cô không biết để anh tin tưởng một người, bắt đầu tin tưởng tân nữ thư ký mới nhậm chức cần mất thời gian bao lâu hay sao?

Nhìn dáng vẻ thoải mái nhãn nhã của cô, đôi khi bất chợt còn ngâm nga câu hát, Thương Nhạc không thể nhịn nổi nữa, cố tình gõ xuống bàn một tiếng động rất lớn.

Hành động ngây thơ của anh rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của Mộc Nguyệt Ngân.Cô quay lầu, tò mò nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Anh đang tức giận sao? Nhưng tại sao lại tức giận? Anh đang lườm cô, giống như không hài lòng với cô, cô đâu có làm chuyện gì chọc giận anh?

Cô cúi đầu, xem lại trang phục của bản thân, không có chỗ nào nhìn hớ hênh cả, sau đó cô cầm quyển tạp chí trên tay giờ lên cao, hướng trang bìa tạp chí cho anh nhìn thấy, chứng minh cô không có cầm trộm tài liệu của công ty.

Đôi mắt trong trẻo hiện rõ vẻ nghi hoặc, cô phát hiện khi anh nhìn thấy trang bìa quyển tạp chí thì đốm lửa trong mắt anh trở nên mãnh liệt.

Cuối cùng cũng kết thúc điện thoại, Thương Nhạc đột nhiên cắt đứt hội nghị trên webcam:” Hội nghị tạm nghỉ hai tiếng, mọi người đi dùng cơm trước đi, một rưỡi chiều tiếp tục.”

Không đợi mọi người trả lời, anh lập tức đóng chat webcam, vẫy tay ra hiệu với cô.

“ Có chuyện gì ạ? “ Mộc Nguyệt Ngân ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, vẻ mặt không hiểu.

“ Em rất rảnh rỗi “ Đây không phải một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định.

“ Vâng! Rõ ràng ở đây không có chuyện gì của em nhưng anh lại muốn em theo anh đến công ty, mặc dù nhân viên trong công ty không biết bây giờ em đã không còn là thư ký của anh nữa nhưng cả ngày ngồi ở chỗ này rất nhàm chán, hơn nữa còn mệt mỏi nữa chứ.”

“ Anh rất bận “ Cô còn dám nói mình rất nhãn rồi, nhàn rồi đến mệt mỏi ? Hừ! Hừm!

“ Em biết, hơn nữa còn nhanh tiêu hao năng lượng, anh đói bụng rồi sao? “ Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay.

“ Trong lúc anh đang rất bận rộn, em thậm chí còn rất thoải mái ngồi xem tạp chí.” Thương Nhạc tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang oán trách cô.

“ Là anh không cho phép em động vào bất kỳ tài liệu nào của công ty.” Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

“ Đúng là như thế.” Nhưng đấy là chuyện trước kia, nếu như bây giờ cô đồng ý hạ mình giúp anh hoặc là tốt bụng đề nghị muốn giúp đỡ, anh sẽ hết sức vui vẻ gật đầu đồng ý.

“ Cho nên em chỉ đành xem tạp chí thôi! “ Nếu không cô biết làm cái gì đây? Cô rất nghe lời mà.

“ Những thứ này giao cho em xử lý.” Người phụ nữ này nghe không hiểu ám hiệu của anh, anh đành chỉ vào đống giấy tờ trên bàn chưa được chỉnh sửa.

“ Không được, đây là tài liệu cơ mật của công ty.” Hình như cô dần hiểu ý của anh, Mộc Nguyệt Ngân nở một nụ cười bướng bỉnh, cố tình lắc đầu ra vẻ quấn bách.

Thương Nhạc nheo lại mắt, nhìn cô chằm chằm:” Còn có hội nghị, đợi lát nữa em phụ trách.”

Đột nhiên, anh cảm thấy vừa phiền mệt vừa bất mãn, luôn cảm giác tất cả thời gian đều bị công việc lấp hết.

“ Không được đâu….! Nếu em cố tình giấu, cầm những cơ mật này uy hϊếp anh……anh sẽ rất thảm đấy.” Nổi hứng trêu trọc, cô cười nói.

Thật ra thì cuộc sống nhàn nhã cũng không tệ, cô vừa có thể ở bên cạnh anh, lại không cần bận rộn công việc, cớ sao lại không hưởng thụ? Cần gì phải tìm phiền toái? Dù sao cô chủ yếu là nghĩ đợi ở bên cạnh anh.

“ Đúng rồi, liên quan đến cổ phiếu của công ty, anh vẫn còn giữ con dấu ở chỗ em, em sẽ mang đến trả lại cho anh.” Thấy không, tất cả những điều kiện ban đầu cô đều thực hiện rất nghiêm túc.

Hi hi, dù sao đồ của cô cho đến bây giờ đều là của anh.

Nhìn thấy trong mắt của cô có ý cười, Thương Nhạc đột nhiên phát hiện khi đối diện với cô anh cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, hơn nữa còn đặc biệt thấy vui vẻ.

“ Không sao.” Anh không chút do dự lắc đầu

“ Không sao? Anh chắc chắn chứ? Nếu như cổ phiếu vẫn còn trong tay em, một ngày nào đó em thiếu tiền, em sẽ đem chúng bán cho người khác.” Cô cố tình dùng lời nói rất xấu xa để bản thân biến thành loại người hám lợi thấy tiền thì sáng mắt, sau đó len lén liếc mắt xem sắc mặt của anh.

“ Nếu em đã có ý định như vậy, anh cũng không cách nào ngăn cản em.” Anh nở nụ cười khıêυ khí©h, nhún nhún vai ra vẻ không bận tâm.

Anh hoàn toàn tin tưởng cô, không hề hoài nghi, dáng vẻ không hề hoang mang, những lời nói của anh làm cô nhụt chí nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, Mộc Nguyệt Ngân không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm:” Ai nỡ làm như vậy chứ? Những thứ này là thành quả anh khổ cực cố gắng, em sẽ không làm ra chuyện đáng ghét đấy.”

Nở một nụ cười đầy cưng chiều, con mắt đen láy Thương Nhạc ngắm nhìn cô, lại vẫy vẫy tay với cô.

Cô cắn môi, ngoan ngoãn tiến lại gần anh.

Thình lình, anh kéo cô về phía anh.

“ Làm gì vậy? Rất nguy hiểm…ưm!” Cô suýt nữa ngã nhào, kinh hãi đưa tay chống đỡ dựa vào ngực anh, cả người lọt vào trong ngực của anh.

Nghe giọng cô trách cứ, nhìn dáng vẻ mê hoặc của cô, Thương Nhạc nhíu mày.

Sao anh lại có thể cho rằng cô là loại phụ nữ xấu xa ác độc cơ chứ?

Lúc đầu, anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?

“ Thương Nhạc? “ Ánh mắt của anh vừa chăm chú vừa nóng bỏng, có phức tạp và mâu thuẫn đan xen, Mộc Nguyệt Ngân có chút lo lắng, vươn tay, định sờ trán của anh.

Anh nhẹ nhàng kéo tay của cô, đặt một nụ hôn nồng ấm lên mu bàn tay của cô, con ngươi sâu hút nhìn ngắm cô.

Đưa một tay khác lên, chậm rãi nâng lên gương mặt của cô, anh cúi đầu, môi mỏng tự nhiên chiếm lấy cánh môi ửng hồng của cô.

Mùi vị mềm mại giống như con người của cô, ở bên cạnh cô, thể xác và tinh thần của anh cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

“ Nguyệt Ngân………….” Nhìn dáng vẻ sững sờ của cô, bỗng chốc gương mặt của cô cũng đỏ ửng lên, Thương Nhạc cảm thấy yêu cực kỳ dáng vẻ này của cô.

Khẽ hôn cô, một lần lại một lần, mặc cho hơi thở của cô cứ quấn quýt lấy anh, để cho anh lưu giữ hơi thở thơm mát của cô.

“ Có lẽ………nghiện mất rồi.” Bất đắc dĩ thở dài, anh biết thái độ của anh lại thay đổi, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng mãnh liệt hơn những lần trước.

“ Dạ? “ Mộc Nguyệt Ngân không hiểu ý của anh, mặc dù trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhưng cô biết, bên trong gương mặt này đang tràn đầy tư bị ấm áp và hạnh phúc.

Ôm chặt lấy người anh, cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

Đây chính là thứ cô muốn, là cô khát vọng từ lâu, là tư vị cô ước mơ………….hai trái tim hướng về nhau, trong mắt nhau tràn ngập tư vị hạnh phúc.

Căn phòng được thiết kế hết sức tỉ mỉ và tinh tế, tràn ngập hương vị nam tính, ánh mặt trời chói vào mắt, Mộc Nguyệt Ngân nở một nụ cười hạnh phúc, từ từ mở mắt ra, cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường.

Mười giờ, người đàn ông nằm bên cạnh cô đã sớm đi làm.

“ Hỏng rồi, mình ngủ quên mất.”

Cô bước xuống giường, cầm lấy chiếc áo nhanh chóng mặc vào.

“ Tất cả là do Thương Nhạc.” Cô dùng giọng oán trách anh, cả đêm mệt mỏi hại cô chỉ cần cô chạm vào gối liền ngủ say, ngay cả buổi sáng cũng không thể dậy sớm được, dĩ nhiên càng không thể theo anh đến công ty.

Trong miệng ngâm nga bài hát, cô đi xuống tầng, chuẩn bị vào phòng bếp lấy đồ ăn cho bản thân.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Cô xoay người, bước nhanh đi tới cửa, vừa mở cửa vừa tươi cười nói:” Sao đột nhiên đã về rồi? Anh quên mang đồ sao?” Sau đó, nụ cười cứng đờ, sững sờ nhìn người đứng bên ngoài.

“ Tôi quả nhiên không nhìn lầm, cô với Thương Nhạc ở cùng nhau.”

“ Bạch tiểu thư…………” Người phụ nữ trước mắt có phong thái ưu nhã, thái độ lạnh lùng, hơi có vẻ cao ngạo, Mộc Nguyệt Ngân không hề xa lạ với người trước mắt này, cô ấy là Bạch Vũ Khiết, là hôn thê của Thương Nhạc, đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của anh.

Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ bỗng chốc trở nên nặng nề, Mộc Nguyệt Ngân đã quên mất Thương Nhạc có một vị hôn thê, cũng quên mất mình đã ra điều kiện với anh, cô chỉ có 4 tháng để đoạt lại anh về bên mình.

“ Thương………Thương Nhạc không có ở nhà, anh ấy đi làm rồi.” Đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng nói.

“ Tôi biết, tôi chờ đến lúc Thương Nhạc ra cửa mới đến, người tôi muốn tìm là cô.”

Ngồi trên ghế sa lon, Bạch Vũ Khiết nhìn một lượt căn phòng được bày biện đơn giản, sau đó quan sát Mộc Nguyệt Ngân đang đứng ở một bên.

“ Tôi nghĩ, chúng ta không cần phải nói những lời khách sáo với nhau, chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề luôn.”

Buông ví da trên tay, Bạch Vũ Khiết nhẹ nhàng hất mái tóc dài ra phía sau.

“ Thương Nhạc cũng không biết tôi đã trở lại, thật ra thì tôi đã về Đài Loan được một tuần lễ, mấy ngày trước tôi có đến công ty tìm anh ấy, lúc ở đại sảnh tôi thấy cô ngồi vào xe của anh ấy rời khỏi công ty………Cô là thư ký của anh ấy, ngồi xe của ông chủ là chuyện bình thường nhưng tôi phát hiện chuyện không đơn giản có thế, bởi vì hai người đều quay lại nhà của anh ấy………..Thư ký Mộc, lẽ nào cô không biết sau nửa tháng nữa tôi và Thương Nhạc sẽ kết hôn sao?”

Cắn môi, Mộc Nguyệt Ngân không biết trả lời ra sao, chỉ là ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Vũ Khiết.

“ Cô nhất định biết, dù gì cô cũng là thư ký của anh ấy, không phải sao? Ông chủ có chuyện gì, làm thư ký là rõ ràng nhất, coi như là không biết rõ lắm thì mấy tháng trước, truyền thông cũng đều viết tin tức chuyện chúng tôi sẽ kết hôn, chắc hẳn cô cũng có nghe qua.” Bạch Vũ Khiết nhàn nhạt nói, giọng điệu không nặng không nhẹ:”

Tôi nghĩ cô chắc chắn biết, mặc dù sau nửa tháng nữa chúng tôi mới kết hôn nhưng Thương Nhạc biết công việc của tôi tại Mỹ rất bận rộn, cho nên việc lựa chọn áo cưới và mời khách đều được giản lược, sau khi hôn lễ kết thúc sẽ bổ xung những thứ còn thiếu………Xin hỏi Thư ký Mộc, cô nghĩ muốn phá hoại hôn nhân của tôi thật sao?”

“ Tôi……….” Ánh mắt của Mộc Nguyệt Ngân không hề chớp chỉ biết nhìn Bạch Vũ Khiết.

“ Cô đừng nghĩ đến chuyện phủ nhận, bởi vì hành vi bây giờ của cô chính là đang phá hoại hôn nhân của tôi.” Đôi mắt rất bình thản, giọng nói mặc dù không sắc bén nhưng Bạch Vũ khiết lăn lội trên thương trường nhiều năm đã hình thành phong thái cho dù là ai cũng khiến họ cảm thấy áp lực.

Mộc Nguyệt Ngân không cách nào phản bác, bởi vì cô đích thị là đang phá hoại hạnh phúc hôn nhân của cô ấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »