Chương 26: Ghen

Nguyên nhân Bạch Chỉ tức giận với Chu Thành Đông cũng là do tính cách trời cho, phụ nữ đối với nửa kia của mình là du͙© vọиɠ ích kỷ, đây là trời sinh, không có cách thay đổi.

Bạch Chỉ biết mình không nên như vậy, nhưng bản thân lại không khống chế được, chỉ cần nghĩ đến anh và người phụ nữ khác phát sinh quan hệ, cô liền chịu không nổi, du͙© vọиɠ chiếm hữu khống chế cả suy nghĩ của cô.

Chu Thành Đông đương nhiên biết rõ Bạch Chỉ sợ cái gì, anh muốn giải thích, nhưng nhìn cô giống như đυ.ng phải ôn thần luôn cự tuyệt anh, đầu óc nóng lên, nhịn không được thô bạo mà làʍ t̠ìиɦ với cô.

Bạch Chỉ cũng làm ra vẻ, rõ ràng có được thân thể anh là nguyện vọng lớn nhất, hiện tại có được lại tham lam mà muốn có càng nhiều. Đây là bản tính con người, ích kỷ tham lam.

Quan hệ không bình thường của hai người đã định sẵn không có khả năng ở bên nhau thuận buồm xuôi gió, Bạch Chỉ lại có khát vọng, chung quy phải hy sinh một vài thứ, mà Chu Thành Đông cũng phải từ bỏ thứ tương đương.

Lần mâu thuẫn này vẫn luôn kéo dài tới khi nghỉ hè, Chu Thành Đông bận một hạng mục quan trọng mà Bạch Chỉ vẫn luôn trốn tránh anh, cho nên hai người rất khó gặp mặt, càng không nói đến nói chuyện.

Chờ đến nghỉ hè, Chu Thành Đông hạng mục gần như kết thúc, anh mới có thể thở ra một hơi, chờ khi yên tĩnh, mới nghĩ đến Bạch Chỉ.

Anh lấy ra di động, nhịn không được gọi điện thoại cho cô nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy.

Bạch Chỉ đang ở bảng thông báo, thành tích cuối kỳ của cô đã có, khảo sát không tồi, khi cô chuẩn bị cùng bạn học cùng khối đi ăn cơm, anh thế nhưng gọi điện thoại đến, cô sững sờ quên luôn nhận điện thoại.

Chu Thành Đông gọi lại, bên kia nghe máy, anh cao giọng, nhịn không được vui sướиɠ nói: “Con ở đâu?”

Đã lâu không gặp, Bạch Chỉ kỳ thật cũng rất muốn gặp anh, thái độ cô hòa hoãn trả lời: “Cùng bạn học ăn cơm.”

“Ăn cơm? Ở nơi nào?” Chu Thành Đông nhíu mày.

“Bọn con ở cạnh trường học.” Bạch Chỉ kiên nhẫn mà nói.

“Ta đi tìm con, nhắn địa chỉ cho ta.” Chu Thành Đông sinh ra cảm giác nguy hiểm, anh cảm thấy cô cùng bạn học ở cạnh nhau cũng không phải chỉ đơn giản ăn cơm.

“Không cần, buổi chiều con sẽ về nhà.” Bạch Chỉ không nghe anh nói xong liền cắt đứt, cô cùng bạn học ăn một bữa cơm, có gì phải lo lắng.

Cùng bạn học ăn cơm xác thật không có gì lo lắng, nhưng người đàn ông suy nghĩ bay bổng lại không thể chịu nổi.

Mà đang lúc Chu Thành Đông nghĩ nhiều, chờ Bạch Chỉ cơm nước xong, lại có bạn nam tự mình đưa cô về nhà, vừa vặn bị anh nhìn thấy, liền đậu xe ở ngõ nhỏ, anh đem đèn xe chiếu trên người hai người, cậu trai kia thế nhưng còn vì cô gái chắn ánh sáng, động tác thân mật như vậy, anh tức giận không được.

Bạch Chỉ nhìn thấy xe anh, cô nhích lại gần ven đường để xe đi qua.

Về đến nhà, Chu Thành Đông cũng không lập tức phát tác, mà là chờ Bạch Chỉ trở lại.

“Có chuyện gì?” khi Bạch Chỉ lên lầu, bị anh gọi lại.

“Hôm nay con đi ăn cơm?” Chu Thành Đông thanh âm không nặng không nhẹ.

“Ân, làm sao vậy?” Bạch Chỉ làm như không thấy anh tức giận.

“Vừa rồi thằng nhóc kia là bạn học con?” Chu Thành Đông lại hỏi.

“Không phải!” Bạch Chỉ cố ý trả lời như vậy.

“Đó là ai?” Chu Thành Đông có chút sợ biết đáp án.

“Bạn trai con a!” Bạch Chỉ nói xong liền lên lầu.

Chu Thành Đông đứng tại chỗ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cô cũng dám có bạn trai, là anh quá dung túng cô sao? Hai tuần không thấy, gạt anh có bạn trai, anh hiện tại vì đố kỵ hô hấp kịch liệt phập phồng, không biết này hai tuần này cô có cùng thằng nhóc kia làm cái gì không, anh không dám suy nghĩ nữa.