Chương 42: Sự trả thù tàn khốc

"Mục đích của tôi …" Dạ Diễm nâng khuôn mặt của Thiên Vũ, thì thầm, "Chính là tôi đang hành hạ cô..."

Khi vừa nói dứt câu, Dạ Diễm cúi xuống hôn cô thật mạnh, như một con thú hung dữ, ăn lòng bàn tay con mồi một chút, anh hành động tàn bạo và hống hách, đôi môi mỏng lạnh lẽo lướt qua đôi môi Thiên Vũ, không cho cô thở.

Đôi môi của Thiên Vũ đau rát bởi vết cắn của anh. Có một mùi rượu nhẹ giữa môi và răng cô, nhiệt độ của đôi môi ngày càng lạnh hơn.

"Này..." Lam Thiên Vũ không thể thở được. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ lên vì thiếu oxy. Tay cô cố đẩy anh ra, nhưng tấm ngực của anh giống như một bức tường sắt, mạnh mẽ và rắn chắc, cùng với cánh tay dài to khỏe. Thiên Vũ đã bị cấm chặt trong vòng tay của anh, khiến cô không thể di chuyển được.

Được một lúc, cuối cùng anh cũng miễn cưỡng buông môi cô ra, những nụ hôn nóng bỏng di chuyển xuống...

Lúc này Thiên Vũ mới có cơ hội hít thở bầu không khí quý giá của mình, cô thở hổn hển, sợ hãi và hoảng loạn. Cơ thể cô căng cứng, giống như một quả bóng sắp nổ tung, cô muốn đẩy Dạ Diễm ra, nhưng không đủ sức mạnh.

Du͙© vọиɠ của Dạ Diễm bây giờ như một trận lụt, không thể kiểm soát được, anh thô lỗ ném cô lên giường...

Thiên Vũ không ngừng giãy dụa, nhưng vì cấn vết thương trên người nên cô không còn chút sức lực nào nữa.

(Từ N được bỏ qua ở đây...)

Cuối cùng Dạ Diễm cũng đã chiếm được Thiên Vũ, với hình phạt hiểm độc mặc cho Thiên Vũ tuyệt vọng khóc lóc, cô đã đánh mất chính mình và hoàn toàn lạc lối...

**

Tiêu Kỳ đứng trên boong tàu và nhìn vào đại dương vô tận. Ánh trăng sáng rọi trên biển, phủ bạc những đầu sóng. Âm thanh của những đợt sóng trở nên dữ dội trên bầu trời đêm cô đơn, tựa như tiếng than khóc của Lam Thiên Vũ từ phòng ngủ truyền tới...

Những âm thanh này giống như một bóng ma hút máu, tàn nhẫn liếʍ trái tim anh..

Tiêu Kỳ nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt rưng rưng. Lúc này anh cảm thấy thật có lỗi với chính tình yêu của mình...

Rõ ràng Tiêu Kỳ rất yêu Thiên Vũ. Anh từng ao ước được sát cánh bên cô tiến vào sảnh cưới như bao người, được mang lại cho cô cảm giác hạnh phúc và khiến cô ấy tự hào về anh.

Có chết anh cũng không mong muốn chuyện không may mắn này xảy ra, nhưng lòng tự trọng, sự thành công hoặc thất bại quan trọng đối với một người đàn ông hơn là cuộc sống.

Mục tiêu của anh từ nhỏ đến lớn là đánh bại Tiêu Hàn, vì vậy bằng mọi cách anh không được thua anh ta, tuyệt đối không...

Tiêu Kỳ run rẩy cầm điện thoại di động trên tay. Anh liên tục trấn an với chính mình rằng mọi thứ sẽ sớm kết thúc vào buổi bình minh mà thôi, Tiêu thị sẽ lại là của anh, Thiên Vũ vẫn sẽ là của anh...

Mất một đêm mà chiến thắng cả đời. Thật đáng giá, đáng giá....

Thật không may, Tiêu Kỳ đã không biết hề hay biết tối nay anh đã hoàn toàn thua cuộc!!!!

Tiêu Kỳ cho rằng mình đã đúng khi đặt cược như vậy. Anh nào hay biết những lời nói đó chỉ toàn là dối trá. Nếu anh đáng mặt một người đàn ông thì anh đã cứu vị hôn thê của mình và mọi thứ sẽ khác rồi.

Dạ Diễm sẽ buông tha cho Thiên Vũ và cũng sẽ bơm vốn cho anh.

Nhưng không may thay, anh đã chọn lùi bước, vì vậy anh càng thêm thua cuộc.

Tối nay, Dạ Diễm đã cướp đi Thiên Vũ và Tiêu Kỳ đã mất tất cả mọi thứ. Chỉ vì lòng tham và sự ích kỷ nhất thời của mình, anh đã tự xây lên ngôi mộ hủy hoại hạnh phúc của chính bản thân anh...

Anh bị ném xuống vực thẳm của sự hủy diệt vĩnh cửu..

Mãi mãi, không thể nào được sinh ra lần nữa....