Chương 34: Em biết sợ rồi... Em sợ mình sẽ đánh mất anh

Náo loạn một hồi, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng yên tĩnh dùng bữa tối một cách ngon lành. Tuy không ai nói với ai câu nào, nhưng bầu không khí lại không hề căng thẳng, ngột ngạt, trái lại còn hết sức hoà hợp.

Ăn uống xong xuôi, Hoắc Vũ lập tức đẩy Lục Hạ lên phòng khách, để cô ngồi xuống ghế sofa, nói cô xem tivi còn bản thân sẽ đi rửa bát.

Ban đầu Lục Hạ cảm thấy như vậy quá thiệt thòi cho Hoắc Vũ, dù sao cơm tối cũng là anh làm. Cô không thể quá đáng như vậy được.

Cô ngỏ lời: "Hay là em với anh rửa chung nhé?"

Hoắc Vũ lập tức chau mày, lắc đầu không đồng ý. Anh cho rằng bát đĩa đầy dầu mỡ, bẩn như vậy, sao có thể để cô chạm vào được? Tay cô bị bẩn, anh sẽ không vui, sẽ khó chịu trong lòng.

Vậy nên, Hoắc Vũ cảm thấy một mình làm vẫn sẽ tốt hơn.

"Em cứ xem phim đi. Rời khỏi ghế là anh giận đấy."

Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Hoắc Vũ, Lục Hạ quyết định từ bỏ. Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế xem phim cho ai đó vui lòng.

Lúc này, Hoắc Vũ mới hài lòng, xoay người đi vào phòng ăn xử lí đống bát đĩa bên trong. Trên mặt anh nở nụ cười mãn nguyện.

Bà xã của anh nên như vậy mới phải. Ngoan ngoãn để anh cưng nựng, nâng niu như thứ đồ trân quý nhất thế gian.

...

Đang xem phim đến hồi gay cấn, Lục Hạ bỗng nhận được cuộc điện thoại từ phía Tần Hàn. Đưa mắt nhìn về phía phòng ăn, xác định Hoắc Vũ phải mất một lúc nữa mới trở ra, cô mới an tâm nhận điện thoại.

Cô không muốn anh hiểu lầm rồi ghen tuông bậy bạ.

"Tần Hàn, có chuyện gì?"

"Bà cố nội." Tần Hàn ngập ngừng, úp úp mở mở. "Bà phải giữ chồng mình cho cẩn thận đấy."



Lục Hạ cau mày, không thể hiểu nổi ý nghĩa trong lời nói của Tần Hàn. Cô day day thái dương, hơi khó chịu nói.

"Nói rõ ràng."

"Là thế này..."

Tần Hàn bỏ ra mười mấy phút đồng hồ quý báu để kể lại tường tận sự việc năm xưa cho Lục Hạ.

Thời gian trước, khi Tần Hàn xuất ngoại du học, tình cờ quen biết Hoắc Vũ, cũng biết lúc đó anh có một cô bạn gái tên Tả Đan.

Lúc ấy, Tần Hàn đã cho rằng tình yêu giữa Hoắc Vũ và Tả Đan sẽ mãi bền đẹp, bởi hai người họ thật sự rất hiểu nhau. Thế nhưng, cậu đã lầm, người tính chẳng thể bằng trời tính được.

Ngay ngày Hoắc Vũ quyết định cầu hôn Tả Đan, cô ta đã lập tức quay lưng, trở mặt, đòi chia tay anh để đi cùng người đàn ông khác. Tả Đan nói, anh không thể cho cô ta thứ tương lai mà cô ta muốn.

Khi ấy, Hoắc Vũ đang che giấu thân phận của mình, Tả Đan khinh người cũng là lẽ thường tình. Chỉ là, sau vụ đó, trái tim anh đã bị tổn thương nặng nề. Anh cho rằng, tình cảm chỉ là thứ rẻ tiền, hôn nhân cũng chỉ là một trò đùa.

"Vậy nên, khi biết bản thân phải lấy mày, anh ta đã không chút do dự nào đồng ý. Nhưng tao không ngờ anh ta lại một lần nữa rung động." Tần Hàn khẽ cười. "Bà cố nội, người đàn ông này rất rất yêu mày, phải giữ cho chắc."

Kết thúc cuộc gọi, những lời nói của Tần Hàn cứ vang vọng bên tai Lục Hạ khiến cô không thể tập trung xem phim.

Hoắc Vũ trước khi đến bên cô, hóa ra đã từng yêu một người con gái khác. Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Hiện tại, trái tim anh chỉ còn có cô thôi.

Lục Hạ trong lòng tự an ủi chính mình. Thế nhưng cô vẫn lo sợ, sợ một ngày nào đó anh trở lại bên cô gái tên Tả Đan kia.

Đưa mắt nhìn về phía phòng ăn, Lục Hạ nở nụ cười tự giễu.

"Hoắc Vũ, em biết sợ rồi... em sợ mình sẽ đánh mất anh."