Quyển 1: Chỉ Xích Thiên Nhai -- Chương 3&4&5

Chương 3

Đêm yên tĩnh, bầu trời tựa như một lớp màn huỳnh quanh lấp lánh ánh sao, hương hoa thanh nhã hòa hợp với khí trời, ánh trăng sáng tỏ như lụa mỏng phủ lên Thanh Cừ Uyển. Cảnh đêm như họa, huyễn hoặc mộng ảo.

Trong lòng không hiểu vì sao có chút chờ mong, hắn sớm đi tới đình các trong Thanh Cừ Uyển, giống như một đứa nhỏ ước hẹn cùng bằng hữu gặp mặt, nôn nóng đến trước chờ đợi.

Hắn cũng là một đứa nhỏ a.

Mười tám tuổi, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ vừa mới trưởng thành, đang học trung học.

Ước định sao? Từ ngữ này đối với hắn mà nói tựa hồ thật xa lạ.

Lúc nghe Giản Tâm Ly nói cô gái tên Tiểu Vãn kia muốn gặp hắn, hắn không biết đó là quỷ kế của Giản Tâm Ly, liền nhanh chóng đáp ứng.

Vì sao lại đáp ứng? Vì sao lại tuân thủ ước định này? Đơn giản vì người cùng hắn ước định là cô gái kia sao?

“Tại sao lại là ngươi? Giản sư tỷ đâu?”

“Không phải ngươi hẹn gặp ta sao?”

Trong lòng trầm xuống, hắn vô cùng bội phục hiện tại hắn còn có thể bảo trì khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng.

Thì ra không phải nàng hẹn hắn a…

Là hắn tự mình đa tình sao? Hắn rốt cục hiểu được khi hắn đả kích nàng, cảm giác của nàng là như thế nào.

Cái loại cảm giác mất mát không nói nên lời này tràn ngập toàn bộ l*иg ngực, còn có một loại dự cảm bất an, giống như sắp sửa phát sinh chuyện gì.

Lời vừa đến bên miệng liền dừng lại, hắn thở dài hung hăng nuốt xuống, xoay người bước đi.

Nàng lại nắm chặt cánh tay hắn, hướng hắn đòi tâm pháp.

Hắn thập phần không được tự nhiên muốn làm cho nàng buông tay, nhưng trong lòng lại suy nghĩ…

Không cần buông tay ——

Chương 4

Kia tính tình cao ngạo bất tuân làm cho người ta quên nàng tuổi chỉ vừa cập kê, làm cho người ta quên mất tính trẻ con vẫn chưa rút đi trên khuôn mặt nàng, làm cho người ta quên nàng chỉ là một phàm nhân bình thường không có linh khí, khiến nàng chói mắt như minh nguyệt trên cao, là như vậy phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp rực rỡ.

Nhưng mà, đại giới cũng là hắn trọng thương.

Phong nhận (lưỡi dao gió) quyết tâm muốn mạng của hắn, vô tình trảm khai da thịt, chém sâu đến gần như lộ ra xương cốt.

Hắn trong lòng dị thường bình tĩnh, ngay cả khi tu luyện cũng chưa từng bảo trì thuần túy tâm vô tạp niệm như vậy, thật giống như thời gian ngừng trôi tại nơi hồ nước tĩnh lặng, bất kể mưa gió vô tình, cũng không thể khiến mặt hồ gợn lên một tia sóng lăn tăn. Nếu có thể bảo vệ nàng chu toàn, cho dù hắn chết cũng sẽ không oán không hối.

Hắn nhưng lại vì nàng mà nhận lãnh tất cả vết thương, khiến huyết đỏ nhuộm hồng không trung!

Từng đạo vết thương sâu hoắm khiến người ta sợ hãi, khiến lòng của nàng kịch liệt đau đớn, cũng nhiễm đỏ quang cảnh trước mắt nàng

Từ Trữ chân nhân nói, từ khi nàng đến Huyền Tịch Tông, hắn liền thay đổi. Nhưng là, Từ Trữ chân nhân cho tới bây giờ có từng kỹ càng tìm hiểu về hắn hay không? Giờ khắc này nàng đột nhiên nhớ tới, có người nói qua, băng cho dù có góc cạnh bén nhọn, bản chất của nó vẫn là thủy. Như vậy có phải hay không có thể nói nội tâm của hắn vẫn luôn ôn hòa như nước? Bề ngoài lãnh khốc vô tình chỉ vì muốn che dấu tâm tính lương thiện mà ngay cả hắn cũng không biết a.

Từng mặt không đổi sắc mà đối diện thiên quân vạn mã, từng lộ vẻ tàn nhẫn thị huyết tươi cười chém gϊếŧ một tên lại một tên địch thủ, từng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không chỗ nào sợ hãi.

Thì ra nàng cũng sẽ có lúc sợ hãi.

Sợ hãi sinh mệnh của hắn trôi qua, sợ hãi hắn cách nàng mà đi, sợ hãi giống như chỉ trong chớp mắt bầu trời sẽ sụp đổ.

Thân thể đang run rẩy, nắm chặt hai tay lạnh lẽo, cảm giác máu toàn thân trong tức khắc đã đông lại, trái tim như bị đao phủ từng nhát lăng trì.

Vì sao phải chịu ủy khuất đến như vậy, vì sao nói xin lỗi, vì sao lại che chắn trước mặt ta, vì sao phải đối tốt với ta như vậy, vì sao…

Chúng ta rõ ràng còn không tính là bằng hữu a, ngươi rõ ràng có thể mặc kệ ta a!

Nàng quá yếu, phản kháng của nàng ở trong mắt bọn họ trở nên đáng buồn cười như vậy, căn bản là không biết tự lượng sức mình.

Nàng phải mạnh hơn, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, so với Nhan Mạc Qua của ngày xưa còn mạnh hơn! Mạnh đến mức không còn ai có thể khi dễ vũ nhục nàng, mạnh đến mức oai phong một cõi, nghiêng trời lật đất, có khả năng bảo vệ bằng hữu chính mình, bảo vệ những người nàng coi trọng.

Nếu có đỉnh núi, nàng sẽ đem đỉnh núi kia đạp ở dưới chân; nếu có có khả năng tới cực hạn, nàng sẽ vượt qua cực hạn!

Tuyệt đối sẽ không để ngươi vì ta mà bị thương.

Lần sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi….

Chương 5

Một khắc kia vừa tỉnh lại, tựa hồ mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có thân ảnh của nàng là vẫn rõ ràng chân thực.

Mái tóc màu cam bị thổi bay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đọng lại nước mắt khiến người ta đau lòng, một đôi mắt màu đỏ lựu làm say lòng người không chút nào che giấu lo lắng.

Hắn từng nghĩ đến, trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể vì hắn rơi lệ, hắn cũng không cần người khác dùng nước mắt đến thương hại an ủi.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, kiên cường như nàng thế nhưng sẽ vì hắn khuất nhục rơi lệ, cao ngạo như nàng thế nhưng sẽ vì hắn buông tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.

Trong lòng dấy lên tư vị không nói nên lời, có lẽ có cảm động, có lẽ có đau lòng, có lẽ có tự trách, bất quá tất cả đều không quan trọng .

Hắn tràn ra một chút chua sót tươi cười lướt qua trong giây lát mà chỉ có chính hắn mới biết được, rốt cục dũng cảm đối mặt mọi người, kiên định lập hạ trọng thề.

Có lẽ không thể ngửi được mùi hoa, nhưng chỉ cần biết rằng đóa hoa nhỏ kia vẫn như cũ ở yên tại nơi đây nở rộ, hắn liền thấy đủ .

Từ nay về sau, hắn và nàng, lưỡng đoạn thiên nhai.

Đó là lần đầu tiên hắn thực sự, cũng vô cùng tuyệt tình gọi tên nàng ——

“Ta Hàn Ảnh Trọng lấy tâm ma thề, cùng Phong Luyến Vãn vĩnh viễn không tư tình! Nếu phản lời thề, ắt gặp tâm ma cắn nuốt, thần hồn câu diệt, không thể luân hồi!”



Bầu trời ban đêm, một đạo bạch quang cắt qua thiên không, chia đôi ngân hà.

Ngưu Lang cùng Chức Nữ thật sự có thể gặp nhau sao?

Ai biết, kia đều là chút truyền thuyết lâu đời thôi.

~~~ Hoàn Cuốn 1 ~~~