Thương Mang Truyền Kỳ

7.62/10 trên tổng số 34 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Giang hồ tranh đấu, triều đình quyền mưu. Vụ án kinh thiên chưa giải quyết, số phận phải hứng chịu thị phi. Ám dạ một hồi kinh đấu, dẫn dắt một đoạn túc thế nhân duyên. "Chính nghĩa cùng tà ác, ai có  …
Xem Thêm

Chương 1
Đêm, đêm tàn.

Hoàng cung đại nội, cấm vệ quân tuần tra xung quanh tăng gấp ba lần, nghiêm mật phòng thủ ở mỗi địa điểm, tối nay đã định trước là sẽ không bình tĩnh.

"Hừ, chuyện nào có tính khiêu chiến, ta lại càng muốn làm, dễ như trở bàn tay." Một tiếng cười thanh thuý biến mất trong ngọn gió lạnh thấu xương, nữ tử áo đen tóc đen, khoé môi phi dương, cũng như tính cách đường hoàng của nàng, hào hiệp không câu nệ rồi lại tuỳ ý.

Nữ tử dáng người mềm mại đứng trên cung điện tối cao của hoàng cung, hóng gió sao? Không, nàng sắp sửa làm một chuyện phi thường có cảm giác thành tựu, ưu nhã vươn hai tay, lẳng lặng nhìn, những ngón tay thon dài trắng nõn là niềm kiêu ngạo của nàng, mà hai chân ẩn dưới váy, càng là sự tự hào của nàng!

Nhìn một lát, nữ tử nhẹ nhàng nhíu mi, đưa ánh mắt quét xuống phía dưới, một đội cấm vệ quân bắt đầu thay ca, khoé môi khẽ nhếch, đan chân vừa bước, dáng người lăng không tung bay, theo phản xạ của ánh trăng, như một chú chim yến linh mẫn bay nhẹ qua đầu cấm vệ quân, mọi người hồn nhiên chưa phát giác ra.

Chính điện, Hoàng đế ngồi trên long ý, lẳng lặng đánh giá nữ tử áo xanh trước mặt, khẽ cười nói: "Nữ thần bộ danh chấn kinh đô, làm người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, đây là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy hình dáng của ngươi. Quả nhiên là một nữ tử tuyệt sắc."

"Tạ ơn bệ hạ đã khen." Liễu Tâm Tuyền cung kính đáp, sau đó đi đến bên cạnh một nam tử trung niên, mặc kệ Hoàng đế dùng ánh mắt gì xem nàng, nàng đều không nói lấy một lời, tư thái không quan tâm hơn thua, bao quát một tia xâm lược triển lộ dưới đáy mắt hắn ta!

"Bệ hạ, khi chúng thần tới thì thấy không ít cấm vệ quân trong hoàng thành, gần đây hoàng cung không an toàn sao? Nếu là như vậy, thần sẽ điều Thương Kiếm Thất Thương đến bảo hộ ngài an toàn." Nam tử trung niên thần sắc đạm mạc, kiện áo choàng đen bao phủ dáng vẻ thon dài khôi ngô, lúc hắn chắp tay, mơ hồ lộ ra quần áo hoa lệ bất phàm, phụ trợ thân phận tôn quý lại chương hiển hoàng gia uy nghiêm lạnh thấu xương!

Cận Hạo Thiên gật đầu mỉm cười: "Hoàng thúc vẫn trước sau như một quan tâm trẫm đầy đủ làm trẫm rất vui mừng. Bất quá, vấn đề đêm nay không phải sự an toàn của trẫm, mà là..."

"Không tốt! Bệ hạ, Kim Ngọc Điêu Long đã bị trộm mất!" Một tên cấm vệ thần sắc khủng hoảng chạy vào, "bụp" một tiếng quỳ trên mặt đất!

"Cái gì? Các ngươi làm ăn như thế nào hả? Đều là một đám thùng cơm!" Cận Hạo Thiên sắc mặt dữ tợn, lớn tiếng gầm lên: "Nếu đuổi theo kẻ trộm kia không kịp thì đem đầu về gặp trẫm!"

"Vâng, tuân chỉ!" Tên cấm vệ kia run run chạy ra ngoài, Hoàng thượng giận dữ, nếu như không thể đoạt bảo vật về, tất cả cấm quân trực ban đêm nay đều phải rơi đầu xuống đất!

Cận Thương Hải ánh mắt thâm trầm, lập tức hạ mâu nhìn nữ tử ở bên cạnh một chút, Liễu Tâm Tuyền liếc nhìn Hoàng đế đang tức giận, dáng người chợt loé, vô thanh vô tức bay ra ngoài.

Bóng đêm đen kịt, tùng lâm rậm rạp, một bóng đen xẹt qua lăng không, mũi chân điểm nhẹ trên lá cây, dáng người ưu mỹ phiêu dật, ngay cả chạy trốn nàng đều tự tại như vậy, hào hiệp không câu nệ!

Phía sau, một thanh ảnh còn nhanh hơn cả nàng, dáng người càng nhẹ nhàng, khi cự ly giữa hai người được rút ngắn, thanh ảnh ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi sắc bén bại lộ dưới ánh trăng, lại có vẻ lạnh lùng vô tình!

"Hắc, ngươi cũng hay thật đó. Cư nhiên đuổi theo ta trong thời gian dài như vậy, nhưng lại càng đuổi càng gần!" Nữ tử áo đen bật cười, biết bản thân tạm thời tránh không khỏi sự truy kích của người nọ, liền đơn giản dừng lại cước bộ, dáng người ưu nhã cứ thế đứng thẳng trên cành cây!

Cành cây dài nhỏ, nữ tử ở trên vóc người yểu điệu, cực phẩm dung nhan cũng là nhất đẳng, thế nhưng rất không tốt, lần đầu tiên thực hiện nghiệp lớn, nhưng tay không mà về, còn bị nữ tử mặt lạnh này truy gần chết, cho dù nàng tính tình hảo, trong lòng cũng có chút không hài lòng!

"Giao vật đó ra đây!" Liễu Tâm Tuyền đứng chắp tay, mũi chân vững vàng đứng trên cành cây, dựa theo màn rượt đuổi vừa rồi, khinh công sàn sàn như nhau, lại không biết võ công của nữ tử này thế nào!

"Vật gì cơ? Không biết ngươi đang nói cái gì!" Nữ tử áo đen nhàn nhạt hừ lạnh, nhưng hai tròng mắt chột dạ liếc nơi khác, nữ nhân này thật sự là khó chơi, khinh công lại tốt như vậy, cao thủ khinh công trên giang hồ có mấy người, lại cùng nàng tương đối thân cận, nữ nhân mặt lạnh này là từ đâu ra?

"Nha? Còn muốn xạo sự. Trách không được cấm vệ quân đều không phải là đối thủ của ngươi, khinh công cao thâm như vậy, phóng nhãn khắp giang hồ cũng tìm không ra mấy người. Bọn họ muốn bắt ngươi, cũng phải có đỉnh cấp khinh công mới thành công được. Kết quả, khẳng định là thất bại." Liễu Tâm Tuyền giương mắt nhìn ánh trăng, sắc mặt bình thản nói: "Theo ta được biết, trang chủ Tây Phong Sơn Trang khinh công trác tuyệt, mà cung chủ Thiên Huyền Cung cũng tự nhận khinh công vô song. Như vậy một vị cuối cùng, chính là hiệp đạo thần bí lấy tốc độ nhanh chóng quật khởi giang hồ gần đây, mọi người thân thiết xưng Đạo Tiên Tử Yến Phiêu Linh, Yến cô nương, ta nói có sai không?"

Yến Phiêu Linh nheo mắt, nàng cũng khϊếp sợ, vị này không phải xuất thân Bách Hiểu Sinh đi, mới đối diện một lần đã hoàn toàn đem gốc gác của nàng lật lên! Bất chấp nữ nhân này phân tích không sai, chẳng qua, nàng không muốn nhận thua nhanh như vậy!

Yến Phiêu Linh nhếch khoé môi, thân thủ lười nhác tựa vào chỗ lá dày đặc phía sau, hai tay dài nhỏ khẽ vuốt tán lá xanh nhạt, thở dài lo lắng: "Xem ra hôm nay cao thủ khinh công trên giang hồ lại tăng thêm một vị rồi. Bổn cô nương may mắn làm sao, cư nhiên kiến thức nữ thần bộ đệ nhất kinh đô cơ trí dũng mãnh phi thường, cũng rất biết truy đuổi người, không hổ là thần bộ a, chạy quá nhanh!"

Hừ, tâm tư kín đáo như thế, hơn nữa còn điều tra rõ ràng cao thủ giang hồ, chỉ có bộ đầu triều đình mới có năng lực này a, đây coi như là chuột thấy mèo, gặp phải thiên địch sao?

Đối với thái độ bất cần đời của nữ tử, Liễu Tâm Tuyền mơ hồ cau mày, lạnh lùng nói: "Từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là khâm phạm triều đình! Cư nhiên dám đến hoàng cung trộm bảo, không nhìn uy nghi triều ta. Nếu như ngươi thúc thủ chịu trói, chủ động giao vật đó ra đây, có thể khỏi bị hình phạt, bất quá tử tội khó thoát! Hình phạt của Ngục Ty Chúc chính là sống không bằng chết, ngươi trói gà không chặt, phỏng chừng cũng chịu không nổi mấy cái, ta nghĩ, ngươi hiểu mình nên lựa chọn như thế nào đi."

"Nếu ngươi đã biết ta da mỏng thịt nộn, vì sao còn muốn bức bách ta? Ngươi quá độc ác, so với tưởng tượng của ta còn độc ác hơn gấp một nghìn lần a!" Yến Phiêu Linh giả vờ kinh ngạc trừng lớn mắt, tiếp theo lại biến về dáng dấp mạn bất kinh tâm, giương mắt nhìn ánh trăng nồng đậm, ở bầu không khí căng thẳng thế này, có chút lơ đãng ngáp một cái: "Được rồi, nữ thần bộ, ta cũng không có thời gian chơi với ngươi, ta phải về ngủ, mệt chết ta! Đồ vật ta không lấy nữa, khó có được lần đầu thất thủ, hôm nay tâm tình không tốt lắm, tốt nhất ngươi không nên tới trêu chọc ta. Con cừu nhỏ cũng biết phát uy, huống chi, ta không phải là con cừu nhỏ!"

Vừa dứt lời, một cỗ gió lạnh đập vào mặt, Liễu Tâm Tuyền biến sắc, thân thủ biến mất, quả đấm vung lên, động tác phiêu dật nhưng ẩn hàm chưởng phong bén nhọn, trong nháy mắt đã đánh tan cỗ nội lực đang kéo tới!

Thừa dịp, Yến Phiêu Linh từ lâu đã bay ra cự ly rất xa, hắc bào cuồng loạn bay lượn, tóc đen lộn xộn xoã tung, tựa hồ cả người đều thuộc về bóng đêm, ám dạ thuộc sở hữu của nàng, trăng sáng nhô cao, khoé môi cười mỉm, tôn lên một mạt óng ánh tao nhã!

"Đừng nghĩ chạy mất!" Liễu Tâm Tuyền túc hạ sinh phong, đối với khinh công của bản thân phi thường tự tin, sơ hở vừa rồi, sẽ không bao giờ phát sinh nữa, nhất định phải đuổi kịp nàng!

Nhãn thần Yến Phiêu Linh co giật, thân ảnh đột nhiên xoay tròn, một tảng lá cây dày đặc bay ra từ hai tay áo của nàng, như mọc mắt vây quanh nữ tử kia, một cỗ cuồng phong kéo qua rừng cây, ào ào vù vù, cuồng loạn lay động!

Liễu Tâm Tuyền bị đại lượng lá cây vây quanh, mi gian ẩn một tia nghi hoặc, lá cây rậm rạp tạo thành một lực lượng kiên cố đem nàng chặt chẽ bao vây, đột nhiên một mạt thanh quang nhanh như tia chớp đánh tới, "rầm" một tiếng, lá cây bị đánh tan trong gió thoảng, không thể tạo thành nửa điểm uy hϊếp nào.

Tóc đen tung bay, Liễu Tâm Tuyền một tay nâng kiếm, lẳng lặng đứng ở trong gió, một tia nhọn biến mắt trong con ngươi đen, một nam tử áo đen bay tới từ xa rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trực tiếp quỳ xuống: "Liễu đại nhân, cẩn tuân Vương gia mệnh lệnh, gọi ngài lập tức trở về!"

Liễu Tâm Tuyền bĩu môi một cái, điểm nhẹ mũi chân, thanh bào xoay tròn, bay thẳng chân trời, tiêu thất vô tung!

Trong bóng đêm, dấy lên một ánh nến, tiếp theo, một loạt đèn cầy nháy mắt được thắp sáng, bốn phía đại điện bị chiếu rọi giống như ban ngày, nhưng cũng có chút thần bí lành lạnh.

Ở đây thoạt nhìn trang nghiêm túc mục, mặt đất sạch sẽ vô trần, bốn vách tường đều dùng huyền thiết đúc thành, tám đồng trụ cực cao yên lặng mà đứng, chống đỡ tất cả diện tích, người đứng ở bên dưới, sao mà nhỏ bé, giờ phút này, nơi này tràn ngập vắng vẻ.

Bảy nam nữ trẻ tuổi lẳng lặng đứng thành một hàng, thần sắc nghiêm cẩn nhìn phía trước, nhìn một bóng lưng màu đen.

Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ :3

Tiến độ ra chương mới tỷ lệ thuận với phản ứng của độc giả =))

Bình Luận (2)

  1. user
    Hiểu Nghi (4 tuần trước) Trả Lời

    Hóng

  2. user
    Băng Tâm (2 năm trước) Trả Lời

    Sao ad không ra chương nữa zọ..truyện hay mà

Thêm Bình Luận