Thế giới I: Chương 9

Mai Cư viên nằm ở viện phía tây hẻo lánh nhất của Nhϊếp Chính vương phủ, sống ở đó ban đầu là một vũ cơ, sau vì mạo phạm Liễu Nguyên mà bị Văn Nhân Thiên xử tử nên hoang phế mãi đến tận bây giờ.

Lúc này bên trong phòng ngủ, Hoắc Oánh Hòa nằm trên giường thống khổ kêu rên, thân thể vốn vì bị đày vào ngục mà gầy đi nhanh chóng nay lại càng bị ốm đau tra tấn thành da bọc xương, hơi thở thoi thóp.

Hoắc Uyên dùng khăn thấm ướt không ngừng chà lau cho Hoắc Oánh Hòa, khuôn mặt đồng dạng vàng như nến ngoại trừ lo lắng cho tiểu muội, còn có địch ý cùng cừu hận với Văn Nhân Thiên.

Bạch Kỳ bước vào gian phòng duy nhất có ánh nến trong viện, phòng ngủ trống không làm hắn không khỏi nhíu chặt mày, dơ bẩn thối đen, chính là cảm nhận duy nhất của hắn lúc này.

“Ngươi tới làm gì!?” Thấy Bạch Kỳ xuất hiện, Hoắc Uyên giống như một con dã thú còn nhỏ bị kinh sợ vọt lên đem tiểu muội bảo vệ phía sau lưng.

Bạch Kỳ lơ đi căm thù của Hoắc Uyên tự mình đi đến trước giường, trong tay áo Hoắc Uyên đột nhiên trượt ra một cây châm dài hung ác đâm tới phía Bạch Kỳ, nhưng chưa đến gần được đã bị hộ vệ đá văng ra ghì chặt.

Hoắc Uyên sinh ra từ tướng quân phủ, thương pháp Hoắc gia danh chấn thiên hạ, công phu của y trong giang hồ cũng thuộc hạng nhất lưu cao thủ, chỉ là hiện giờ y một thân thương tích, bụng lại đói khát, nên khi đối mặt với hộ vệ của Bạch Kỳ đương nhiên không phải đối thủ.

“Văn Nhân Thiên, ngươi không được phép chạm vào muội muội của ta.”

Bạch Kỳ ngồi trên giường, vung tay áo sờ trán Hoắc Oánh Hòa, nhiệt độ nóng bỏng làm mặt hắn lộ vẻ không vui, “Người bản vương mang về phủ được hầu hạ thành dáng vẻ này?”

Vẻ mặt lạnh xuống của Bạch Kỳ làm cho mọi người trong phòng đều cả kinh, huynh muội hai người Hoắc Uyên tuy được ‘Văn Nhân Thiên’ mang về, nhưng chung quy cũng là dư nghiệt của tội thần, hơn nữa sau khi Bạch Kỳ đem người mang về phủ thì không hỏi đến nữa, dáng vẻ lạnh nhạt căn bản không để ý đến sống chết của hai người này.

Hạ nhân phủ Nhϊếp Chính vương trọng quy củ, tuy không làm chuyện lừa trên gạt dưới, nhưng cũng không thật sự đem huynh muội hai người Hoắc Uyên làm chủ tử mà hầu hạ, ngoại trừ mỗi ngày cung cấp đồ ăn tương ứng, những chuyện khác đều mặc kệ.

“Khi bản vương mang hai người này về từng dặn các người phải cẩn thận chăm sóc đúng không?” Thường ngày Bạch Kỳ đều là dáng vẻ lười biếng tản mạn gì cũng không để ý, nhưng một khi tức giận lên khí thế so với nguyên thân Văn Nhân Thiên còn khiến người ta áp lực sợ hãi hơn.

“Là thuộc hạ chưa tận chức trách chậm trễ hai vị khách nhân, cầu vương gia khoan thứ.” Quản gia quỳ xuống thỉnh tội đầu tiên, những người khác cũng làm theo toàn bộ ‘phần phật phần phật’ quỳ xuống.

“Lập tức thỉnh ngự y tới, xong việc tự mình đi lãnh phạt theo quy củ.” Bạch Kỳ lạnh giọng mệnh lệnh, còn kéo dài nữa Hoắc Oánh Hòa sẽ bệnh chết.

“Dạ!”

Hoắc Uyên đã ngừng giãy dụa, y nghe ra Bạch Kỳ là đang cứu Hoắc Oánh Hòa, tuy không biết mục đích là gì nhưng chỉ cần có thể cứu được tiểu muội y tạm thời chuyện gì cũng không muốn quan tâm nữa.

Lần này trở lại vẫn như cũ là Triệu ngự y, lần trước suýt đến chầu ở điện Diêm Vương khiến lão khi biết là Nhϊếp Chính vương cho mời thiếu chút nữa đã ngất đi, trời mới biết đi Nhϊếp Chính vương phủ một chuyến lão giảm thọ mấy năm chứ?

Triệu ngự y hoảng hốt thất thố đi vào vương phủ, sau khi biết người cần chữa không phải là Bạch Kỳ lão nhẹ nhàng thở ra, thậm chí xem bệnh cho dư nghiệt của tội thần gì đó lão cũng tỏ vẻ không để bụng, tiết tháo so với mạng sống thì cái gì quan trọng hơn?

Khi Triệu ngự y xem bệnh cho Hoắc Oánh Hòa, Bạch Kỳ ở trong vườn ‘giám sát’ hạ nhân dọn dẹp Mai Cư viên, còn Hoắc Uyên lại đứng ở chỗ ngoặt một hành lang khác oán hận trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi chém hết trên dưới một trăm người Hoắc phủ, vì sao đặc biệt lưu lại tính mạng của hai người bọn ta?” Hoắc Uyên hỏi.

Bạch Kỳ liếc xéo mắt nhìn Hoắc Uyên, hắn dám cam đoan nếu hiện giờ chỉ có hai người bọn họ, con sói con trước mắt chắc chắn sẽ nhào lên cắn đứt yết hầu hắn. “Tiểu quỷ, ngươi không cần cảm tạ ta.”

“Ta hận không thể đem xương ngươi nghiền thành tro.” Y sao có thể mang ơn đội nghĩa với kẻ thù không đội trời chung?

Đôi môi xinh đẹp đỏ như máu của Bạch Kỳ cong lên, trong đôi mắt hồ ly là chế nhạo trần trụi, “Không biết tự lượng sức mình.”

Một người là Nhϊếp Chính vương cao cao tại thượng, một kẻ là tù nhân nghèo túng, khoảng cách giữa hai người đâu chỉ ngàn dặm? Hận ý của Hoắc Uyên với Bạch Kỳ mà nói chỉ là chuyện cười thôi.

Triệu ngự y từ trong phòng đi ra, lão như chuột thấy mèo hành lễ với Bạch Kỳ, thuật lại đơn giản bệnh tình của Hoắc Oánh Hòa cùng phương thuốc.

“ Đến xem cho thằng nhóc này một chút, bản vương chưa từng dưỡng sủng vật cũng đừng để nó chết.” Lời nói của Bạch Kỳ nghe vào trong tai Hoắc Uyên đầy xấu hổ và tủi nhục.

Sắc trời đã tối, Bạch Kỳ ngáp một cái định quay về, nhưng bước chân khi đang đi xuống thềm đá dưới mái hiên thì dừng lại, “Ý của bản vương vốn là cứu ngươi, Hoắc tiểu nha đầu chỉ là nhân tiện thôi.”

“Lý do là gì?” Hoắc Uyên kiềm nén xúc động muốn cùng hắn đồng quy vu tận hỏi.

Bạch Kỳ nheo mắt lại, cười như không cười nhìn chằm chằm y nói, “Đôi mắt của ngươi thực không tồi, bản vương muốn nạp ngươi làm nam sủng.”

Người trong vườn kinh ngạc đến rớt cằm, tay Triệu ngự y run lên suýt chút nữa quỳ xuống, là lão nghe nhầm ư? Đúng, nhất định là lão nghe nhầm rồi.

“Vô sỉ!!!” Sau khi Bạch Kỳ ra khỏi Mai Cư viên một tiếng hô phẫn nộ vang lên sau người.

Nhìn biểu tình lộ rõ vẻ đắc ý của Bạch Kỳ, 771 vô cùng cạn lời, “Ngài đến cùng muốn làm gì đây?”

“Không làm gì cả, nuôi một tiểu sủng để trêu đùa mà thôi.” Bạch Kỳ nói.

“…” Có quỷ mới tin ngươi ấy.