Thế giới I: Chương 10

Trên đường trở về viện của mình, phía sau Bạch Kỳ chỉ có một thị vệ đi theo sau còn bị hắn sai đi cách rất xa, bởi vậy hắn có thể không chút cố kỵ nói đùa với 771: “Ánh mắt của thằng nhóc kia giống như muốn xé nát ta ra rồi ăn sạch.”

“Nếu trên dưới cả nhà ngài bị người ta chém ngài sẽ ra sao?” 771 hỏi.

“Ai dám chém cả nhà ta?” Bạch Kỳ nhướng mày, vẻ mặt ngạo mạn cùng kiêu ngạo, “Bản thượng thần sẽ băm hết tất cả người thân họ hàng của gã.”

771 câm miệng, vị trước mắt này ngạo mạn, tự kỉ, không ai bì nổi, sống hơn vạn năm không bị kẻ thù của hắn băm nát cho cẩu ăn ngoại trừ giá trị vũ lực của bản thân cao ra, vận khí cũng vô cùng quan trọng.

Khi Bạch Kỳ đang trên con đường đi về Thẩm Lan uyển đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, số ma quỷ Bạch Kỳ từng gặp so với gạo mà phàm nhân ăn còn nhiều hơn, đương nhiên không e ngại quỷ quái, lúc nghe thấy tiếng khóc hắn liền dừng bước chân.

Bạch Kỳ đứng đó một lúc lâu, sau khi xác định vị trí của tiếng khóc liền đi đến chỗ đó, qua hai lần quẹo thì thấy một nữ tử mặc váy lụa bích sắc quỳ sau một tảng đá, trước mặt là những vật nhang đèn giấy vàng tiền bạc.

‘Liễu Nguyên.’ Trong đầu Bạch Kỳ nhảy ra cái tên này.

Nghe thấy tiếng vang Liễu Nguyên ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người đến là Bạch Kỳ gương mặt vốn hai mắt đẫm lệ bỗng nháy mắt vì cừu hận mà trở nên vặn vẹo, “Cút!”

Bạch Kỳ “…” Kẻ lần trước dám kêu gào với ta là một vị thần, hiện giờ cỏ trước mộ gã phỏng chừng đã sắp tu ra linh trí rồi.

‘Trong khoảng khắc Bạch Kỳ sinh ra sát ý ngực đột nhiên đau xót, thì ra là ý thức tàn lưu lại của Văn Nhân Thiên đang cảnh cáo hắn, Văn Nhân Thiên có thể chịu đựng hắn dùng thân thể của ‘hắn’ để hồ nháo, nhưng Liễu Nguyên là ranh giới cuối cùng.

“Bản thượng thần đào mộ phần tổ tiên, thăm hỏi toàn tộc nhà ngươi!” Dưới chân Bạch Kỳ lảo đảo đè cảm giác đó xuống ngực, trong miệng nhịn không được tuôn ra lời thô tục.

Liễu Nguyên vừa định đứng dậy chất vấn nghẹn một hơi ở ngực, nàng có chút không tin điều mình vừa mới nghe thấy, Văn Nhân Thiên nói tục? Hơn nữa còn là đang mắng nàng?

“Văn Nhân Thiên, hôm nay là ngày giỗ của một nhà Vũ ca, ta không cho ngươi đến quấy rầy bọn họ, ngươi cút đi!” Liễu Nguyên hét lên.

Lúc Liễu Nguyên la to với hắn Bạch Kỳ cũng thấy mặt của nàng ta, một cô nương rất thanh tú, giữa mày mang theo chút anh khí, nhưng so với phong hoa tuyệt đại thì còn cách cả hai thượng thần giới, Văn Nhân Thiên coi trọng chỗ nào ở nàng ta?

‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, chân ái vô địch.’ 771 nói.

Bạch Kỳ bĩu môi chẳng buồn bình luận, mắt nhìn về phía Liễu Nguyên nhàn nhạt nói, “Kêu la cái gì? Vốn lớn lên đã xấu còn không đoan trang chút nào.”

Liễu Nguyên bị mắng đến á khẩu không trả lời được, “…” Tên hỗn đản này hôm nay uống lộn thuốc à?

Bạch Kỳ nhìn nhang đèn trên mặt đất, ngực vẫn còn âm ỷ đau, hắn nheo mắt lại, bên trong hiện lên tia hung ác, “Lần trước có thích khách bản vương đã vì cứu ngươi mà bị thương rất nặng, ngươi vậy mà một chút cũng không biết cảm tạ.”

“Chính ngươi tự mình tình nguyện, chết hay sống thì có liên quan gì đến ta?” Liễu Nguyên lạnh giọng nói.

‘So với ta còn kiêu ngạo hơn a?’ Bạch Kỳ giận quá hóa cười.

“Bản vương bị thương một trận khiến trong phủ xúi quẩy đi không ít, phàm giới có tập tục xung hỉ, không bằng làm một tràng hỉ sự xua đi xui xẻo trong vương phủ.”

Liễu Nguyên kinh ngạc trừng lớn mắt, nàng chỉ vào Bạch Kỳ hận không thể ăn thịt uống máu người này, “Ngươi vọng tưởng! Ta dù chết cũng không gả cho ngươi!”

“Bản vương còn không muốn cưới ngươi đâu.” Bạch Kỳ ‘xuy’ một tiếng, mắt hướng xuống ý chỉ nhang đèn trên mặt đất, “Hỉ sự là ngươi với nó.”

“Cái, cái gì? Liễu Nguyên trợn tròn mắt.

“Ngươi đã nói chỉ yêu một mình Trình Vũ, sống là người của y chết là quỷ của y, vậy bản vương cũng nguyện làm người se tơ , hai người nếu khi sống không được ở bên nhau, thế thì sau khi chết làm phu thê đi.”

‘Quả phụ ở thời cổ đại rất khó sống, quá độc.’ 771 phun tào.

Văn Nhân Thiên uy hϊếp hắn không được làm Liễu Nguyên bị thương, vậy hắn liền đem Liễu Nguyên cùng Trình Vũ tác hợp thành một đôi, một người một quỷ nếu viết thành bản hí kịch ngắn, ngày sau cũng là một đoạn giai thoại, hắn thật đúng là thiện lương.

Thấy Liễu Nguyên vẫn còn đứng ngốc ra đó, Bạch Kỳ cười như không cười hỏi, “Không muốn? Vậy những lời thề non hẹn biển trước kia của ngươi đều là giả?”

“Đương nhiên là thật.” Liễu Nguyên lấy lại tinh thần oán hận nhìn chằm chằm Bạch Kỳ, “Dù cho Vũ ca là người hay quỷ, Liễu Nguyên ta cả đời này chỉ nhận định một mình y.”

Ngực Bạch Kỳ lại đau xót, lời ‘tỏ tình’ chân thành của Liễu Nguyên hiển nhiên đã cho ‘Văn Nhân Thiên’ một đòn nghiêm trọng.

Nhìn đôi mắt thản nhiên quyết tuyệt của Liễu Nguyên, Bạch Kỳ ngược lại xem trong liếc nhìn nàng ta một cái, lại thật đúng là một người si tình, “Vậy thì chuẩn bị hỉ sự đi.”

Bạch Kỳ đi dứt khoát, Liễu Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn có chút dại ra, nhưng rất nhanh khôi phục lại, vô luận hắn có thay đổi hay không đều là kẻ thù của mình, thù của một nhà Vũ ca nhất định phải báo!

Ở trên mặt tinh thần nhẹ đả kích Văn Nhân Thiên một chút khiến tâm tình Bạch Kỳ thoải mái hồi lâu, nhưng khuôn mặt cừu hận không hề khác biệt của Liễu Nguyên cùng Hoắc Uyên khiến hắn cũng có chút sốt ruột, “Mỗi người đều muốn ta chết.”

‘Đó là bởi vì ngài luôn tìm đường chết.’ 771 yên lặng phun tào.

Tính cách của Bạch Kỳ quá là khiến người hận, 771 hiện tại có lý do hoài nghi nguyên nhân hắn bị người đánh trọng thương rớt xuống phong Hợp Đà núi Ngọc Hoàng là chính hắn làm, sau khi khiến nhiều người tức giận nên mới bị người ta liên hợp vây đánh.

Không thể không nói 771 đã chạm tới chân tướng một chút.

“Khi ở Diệu Hoang đại lục, thần và người muốn mạng của ta đủ để lấp đầy Nam Thanh hải, hiện giờ chỉ có vài phàm nhân mà thôi bản thượng thần căn bản không đặt trong lòng.” Bạch Kỳ nói.

“OOC.” 771 lên tiếng nhắc nhở.

“Phá chỗ nào chứ ?” Bạch Kỳ hỏi lại nó, “Bản vương bị ám sát trọng thương, võ công hoàn toàn biến mất căn cốt phế sạch, tâm tính nhất thời đại biến cũng là bình thường.”

* OOC (Out of character): phá vỡ thiết lập nhân vật, vì vậy nên câu sau mình dùng từ “phá”.

“Liễu Nguyên chính là nốt chu sa bạch nguyệt quang của Văn Nhân Thiên.”

“Bản vương yêu nàng tận xương, nàng lại bỏ bản vương như giày rách, dù có nặng tình đến mấy cuối cùng cũng theo thời gian mà tâm hóa tro tàn.”

“Ngài từng yêu rồi?”

“Bản thượng thần đều là được người khác yêu.”

771: “…” Được rồi ngài thắng.