Thế giới I: Chương 11

Chuyện Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên nạp đứa con trai thứ tư của Hoắc gia Hoắc Uyên làm nam sủng trong một đêm truyền khắp toàn bộ kinh thành, đầu đường cuối ngõ, tửu lâu trà quán cơ hồ đều đang thảo luận việc này, thậm chí khi lâm triều Ninh vương Văn Nhân Xung cũng nhắc đến chuyện này vài câu.

Toàn kinh thành đều biết Văn Nhân Thiên đơn phương yêu mến một thôn cô, Nhϊếp Chính vương bên ngoài oai phong một cõi trước mặt thôn cô kia lại nhiều lần gặp phải trắc trở, hiện giờ xảy ra chuyện này là có nội tình gì sao?

Bên ngoài đồn đãi có đủ loại phiên bản, có người nói Nhϊếp Chính vương cầu mà không được bị ép đến điên rồi, cũng có người nói thôn cô kia làm tổn thương tâm Nhϊếp Chính vương sâu sắc, khiến Nhϊếp Chính vương vạn niệm câu hôi* với nữ nhân, dù sao thì không có gì đau khổ bằng tâm đã chết.

* Vạn niệm đều thành tro, ý chỉ không còn hy vọng gì.

Nhưng ngay khi cả kinh thành còn đang thảo luận chuyện Nhϊếp Chính vương ‘cong mất’, lại một tin tức từ trong vương phủ truyền ra khiến vô số người kinh ngạc đến rớt cằm, Nhϊếp Chính vương phủ muốn làm hỉ sự!!

Thôn cô tên Liễu Nguyên kia sắp gả cho người, hơn nữa đối phương còn không phải Văn Nhân Thiên mà là một người đã chết. Bái đường thành thân với người chết? Nhϊếp Chính vương là vì yêu sinh hận cho nên đang trả thù thôn cô kia sao?

Bách tính toàn kinh thành mỗi người đều có cách nghĩ riêng, nhưng chưa kết luận được bởi dù phiên bản nào cũng đều trăm ngàn chỗ hở không thể tin hoàn toàn, kỳ thật bách tính bát quái chỉ là chuyện vui đùa, khổ chính là chúng quan viên trong triều.

Nhϊếp Chính vương phủ làm hỉ sự bọn họ có phải đến chúc mừng hay không đây? Nếu không đi liệu có bị Nhϊếp Chính vương ghi hận không? Nhưng nếu đi lỡ vuốt mông ngựa lại chụp nhầm đùi ngựa thì sẽ chết thảm hại hơn đó, thật buồn rầu a.

Không quan tâm bên ngoài mọi thuyết phân đàn* cái gì, Nhϊếp Chính vương phủ vì một câu của Bạch Kỳ mà đã bố trí lên, lụa hồng treo cao khiến cho vương phủ nguyên bản lạnh như băng nhiễm lên chút không khí vui mừng cùng nhân khí.

* [zhòng shuō fēn yún]: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là: Tranh luận với nhiều ý kiến, cách nói khác nhau.

Trong thư phòng, Bạch Kỳ ngồi sau án phê duyệt tấu chương buổi sáng cung nhân đưa tới, trong lòng tràn đầy không tình nguyện cùng oán niệm, nhưng vì để không phá vỡ ‘thiết lập nhân vật’ hắn chỉ có thể chịu thương chịu khó làm việc cực nhọc.

Túi da Văn Nhân Thiên này tuy so ra kém xa bản thể của Bạch Kỳ, nhưng ở phàm giới lại là đệ nhất mỹ nhân, giờ còn có thêm khí chất của lão thượng thần vạn năm Bạch Kỳ này phụ trợ, lực sát thương trực tiếp phá vỡ điểm giới hạn của phàm nhân.

Trường bào hồng sắc, bên trên có hoa mẫu đơn được chỉ vàng dệt lên. Ba nghìn tóc đen nhu thuận đáp trên vai lộ ra sườn mặt tinh xảo như ngọc, bàn tay phải khớp xương rõ ràng nắm lấy cây bút phác họa lên xuống phê duyệt tấu chương.

‘Nam sủng’ Hoắc Uyên đứng ở một bên mài mực, trong đôi mắt dán lên người Văn Nhân Thiên hiện lên tia kinh diễm.

Văn Nhân Thiên từ nhỏ đã bị Khang Nguyên tiên hoàng ‘đuổi đi’, sau khi hồi kinh trực tiếp bắt đầu cuộc thanh tẩy đẫm máu, Hoắc Uyên từng ở rất xa thoáng liếc nhìn qua hắn một cái, nhưng lúc chân chính thấy được dáng vẻ của hắn lại là ở pháp trường.

Hoắc Uyên rũ mắt che dấu sát khí dưới đáy mắt, sinh ra đẹp đẽ thì thế nào? Có khỏa tâm sài lang lòng dạ hiểm độc, hiện giờ y cùng tiểu muội đều bị quản chế bởi hắn, y không thể không khuất nhục thần phục mặc hắn nhục nhã.

Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, y không còn bị hắn khống chế nữa, nhục nhã hôm nay hắn cho y y sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần, kiêu ngạo của hắn, ngạo khí của hắn, tự đại của hắn, y sẽ dẫm nát toàn bộ dưới chân.

Bút lông nhiễm mực xoẹt qua lưu lại một đường vết mực trên mặt Hoắc Uyên, Bạch Kỳ chống cằm nhìn y trêu ghẹo, “Lần sau giấu sát khí kĩ một chút, ngươi bây giờ không gϊếŧ chết ta được hà tất phải chọc ta tức giận đây?”

Hoắc Uyên ra sức lau mặt một chút, vết mực mờ lem ra xung quanh khiến y thoạt nhìn thực khôi hài, “Ngươi…”

“Dáng vẻ ngươi hận ta rồi lại không thể gϊếŧ được ta cực kỳ giống con dã thú hấp hối đang giãy dụa trong bẫy rập.” Bạch Kỳ tiếp tục kí©h thí©ɧ y.

“A!” Hoắc Uyên cười lạnh, “Khi dã thú bị chọc giận lao ra khỏi bẫy rập ngươi biết thợ săn sẽ có kết cục gì không?”

“Dã thú yêu thợ săn, cam nguyện thần phục.” Bạch Kỳ nói.

“…” Hoắc Uyên.

‘Thật không biết xấu hổ.’ 771 khinh bỉ.

“Vương gia.” Quản gia từ bên ngoài đi đến, hành lễ xin chỉ thị, “Vừa nãy hạ nhân phủ công chúa tới báo, nói Anh công chúa đang đòi tuyệt thực.”

Bạch Kỳ gác bút xuống lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, “Ai đắc tội nàng?”

“Tháng sau là sinh thần của bệ hạ, chư quốc tới chúc mừng, Cổ Thăng quốc cũng sẽ đến.” Quản gia nói.

Bạch Kỳ nhớ ra rồi, là Cổ Thăng quốc tính toán kết thân với Nam Khâu quốc đi? Thân là công chúa duy nhất của Nam Khâu quốc Văn Nhân Tĩnh khẳng định là “thứ” phải bị giao dịch kia.

“Tuyệt thực cũng không phải là lựa chọn hàng đầu khi tự sát, vừa phiền toái lại thống khổ.” Bạch Kỳ cong ngón tay gõ lên mặt bàn suy nghĩ một lát rồi nói, “Sai người mang bả đao cùng một lọ thuốc độc đến phủ nàng, nói với nàng cắt cổ và uống thuốc độc chết là dứt khoát nhất.”

“Dạ.” Quản gia cứng đờ lui xuống, vương gia sau khi bị bệnh một trận càng thêm độc ác nhẫn tâm.

Nếu biết được suy nghĩ của quản gia Bạch Kỳ nhất định sẽ kêu oan, hắn đây là thật sự đứng trên lập trường của Văn Nhân Tĩnh mà suy xét, cắt cổ và uống thuốc độc thống khổ ít lại chết triệt để, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu khi tự sát của phàm nhân.

Quản gia đi rồi, Bạch Kỳ nâng bút nhìn chằm chằm tấu chương hồi lâu cũng không đặt xuống, đột nhiên mắt hắn liếc về phía Hoắc Uyên, “Văn Nhân Tĩnh vì cầu bổn vương cứu ngươi mà quỳ hai ngày trong phủ, nếu hai người các ngươi chàng có tình thϊếp có ý không bằng bản vương thành toàn cho các ngươi?”

Hoắc Uyên trên tay mài mực, biểu tình cũng không vì lời nói của Bạch Kỳ mà có một chút dao động nào, “Anh công chúa cành vàng lá ngọc, tội nô Hoắc Uyên trèo cao không nổi.”

Bạch Kỳ vừa lòng, 771 ném cho hắn cái xem thường, ‘Ngài không sợ y đáp ứng?’

‘Ta đây liền băm y nuôi hoa.’ Trong đôi mắt hồ li xinh đẹp của Bạch Kỳ xẹt qua tia lạnh lẽo, ‘Đồ vật của bản thượng thần trừ phi bản thân không cần nữa, nếu không ai cũng không được tới đoạt.’

‘Đó là chính y muốn rời đi.’ 771 nói.

‘Sủng vật không nghe lời lưu lại y làm gì nữa?’ Bạch Kỳ nói.

“…” Ký chủ này sau khi cởi bỏ tầng hoa lệ bên ngoài bên trong có chút độc ác rồi.

____________________________