Thế giới I: Chương 12



“Hoàng thúc!” Văn Nhân Dư Bách hấp tấp từ bên ngoài chạy tới muốn đi vào thư phòng, nhưng lại bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa, vì thế vội kêu to ở ngoài ý muốn khiến Bạch Kỳ chú ý.

Bạch Kỳ xoa xoa ấn đường nâng chén trà nóng vẫn luôn được đổi mới, “Tiến vào.”

Nhận được mệnh lệnh thị vệ lập tức cho đi, Văn Nhân Dư Bách nhanh chóng chạy vào phòng, nhưng sau khi thấy Hoắc Uyên đôi mắt tức khắc lại trợn tròn, “Hoàng thúc, lời đồn đãi bên nên ngoài đều là thật ư?”

“Tin đồn gì?” Bạch Kỳ hỏi.

“Hoàng thúc vứt bỏ Liễu Nguyên, muốn đem nàng gả cho một người chết, còn có hoàng thúc người nạp một…” Văn Nhân Dư Bách không nói được nữa.

“Nam sủng?” Bạch Kỳ thay y bổ sung thêm nửa câu sau, đồng thời cũng như nguyện thấy mặt Hoắc Uyên đột nhiên u ám.

“Là thật!?” Văn Nhân Dư Bách kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Uyên cũng mang theo vẻ bất thiện.

Y chán ghét Liễu Nguyên là bởi vì nàng ta luôn thương tổn Văn Nhân Thiên, nay hoàng thúc vứt bỏ Liễu Nguyên y còn chưa kịp đốt pháo chúc mừng đã lại tới một

Hoắc Uyên nữa, hồ ly tinh trước vừa đi sau lại tới thêm một tiểu yêu tinh, quá hố hoàng thúc đi?

Văn Nhân Dư Bách xung đột với Hoắc Uyên nhưng càng hận Liễu Nguyên, oán trách nàng ta kí©h thí©ɧ Văn Nhân Thiên đến ‘điên’, đúng vậy, giờ y đem việc Văn Nhân Thiên trở nên khác thường quy tội hết cho Liễu Nguyên, Liễu Nguyên dưới tình huống hoàn toàn không biết gì chẳng hiểu ra sao đội nồi.

“Hoàng thúc, người nghĩ thoáng chút.” Văn Nhân Dư Bách không được tự nhiên khuyên bảo Bạch Kỳ.

“Hôm trước cháu trai của Tiết Thái úy Tiết Dương ở trong phủ bị tặc nhân đánh chỉ còn lại một hơi cuối, việc này chính là ngươi làm?” Bạch Kỳ đánh gãy lời nói của y hỏi ngược lại.

“Ách?” Văn Nhân Dư Bách chột dạ hểnh mũi, “Cái đó, là con cùng Tuân Lương đại ca đánh một trận.”

Ám vệ Tuân Lương ẩn thân trong chỗ tối suýt chút nữa phun ra một búng máu, theo ý này là chết cũng muốn kéo hắn theo làm đệm lưng?

“Tuân Lương là một cao thủ.” Lấy điều kiện của phàm nhân mà nói, “Bản vương đem hắn cho ngươi mượn lại chỉ đánh Tiết Dương một trận?”

“A?” Văn Nhân Dư Bách ngây người, đây không giống tiết tấu như sắp bị phê bình a?

“Vốn tưởng rằng ngươi sẽ đốt phòng ở trộm bảo khố nháo khiến cả kinh thành lục súc* bất an, thì ra là bản vương xem trọng ngươi.” Bạch Kỳ nói.

* Lục súc: sáu loại gia súc (heo, bò, dê, ngựa, gà, chó)

Văn Nhân Dư Bách trợn tròn mắt, nhưng ngay sau đó là sùng bái với Bạch Kỳ, ‘không hổ là hoàng thúc, đẳng cấp.’

‘Quả nhiên là loại người lòng dạ hiểm độc.’ Hoắc Uyên cười lạnh.

Thủ lĩnh ám vệ Tuân Lương “…” Từ sau khi vương gia bị bệnh dường như càng thêm biếи ŧɦái.

“Tuân Lương.” Bạch Kỳ kêu một tiếng.

Một loại dự cảm điềm xấu đập vào mặt, nhưng chủ tử gọi hắn lại nhất định phải lộ diện, vì thế chỉ đành lắc mình đi ra, “Vương gia.”

Bạch Kỳ chỉ chỉ Văn Nhân Dư Bách, “Dẫn y đi chơi đi.”

“…” Tuân Lương còn đang trong mộng bị Văn Nhân Dư Bách vui tươi hớn hở túm ra khỏi phòng, ‘Vương gia, thuộc hạ chỉ muốn làm một ám vệ lãnh khốc an an tĩnh tĩnh a!’

Trong Thấm Lan uyển, Liễu Nguyên ngồi trên giường nhìn chằm chằm giá y (áo cưới) trước mặt sững sờ suy nghĩ, nàng với Trình Vũ là thanh mai trúc mã, hai người khi còn bé đã đùa giỡn định chung thân, nhưng tạo hóa trêu người có một Văn Nhân Thiên chen chân tiến vào.

“Khi sống ngươi chưa cưới, sau chết ta đương gả.” Nước mắt của Liễu Nguyên từ trong hốc mắt chảy ra.

Mặc kệ Văn Nhân Thiên đang tính kế gì nàng đều dự định chính diện tiếp chiêu, thành thân với Vũ ca là kỳ vọng cả đời của nàng, cho dù Trình Vũ đã chết nàng cũng muốn có một danh phận.

Sau khi Trình Vũ mất Liễu Nguyên cũng từng nghĩ cùng đến hoàng tuyền, nhưng Văn Nhân Thiên uy hϊếp nàng, nếu nàng dám chết ‘hắn’ nhất định sẽ huyết tẩy toàn bộ giang hồ, cũng truyền lệnh Cấm Võ xuống, để toàn giang hồ đều phải chôn cùng làm nàng chết cũng không được nhắm mắt.

Nhớ lại mọi chuyện hai người từng trải qua, Liễu Nguyên cúi người ôm lấy giá y ghé vào trên giường thất thanh khóc rống, “Vũ ca!”

Mai Cư viên, hoang viên vốn rách nát dơ loạn vì Bạch Kỳ biểu hiện ‘coi trọng’ Hoắc Uyên mà tu sửa một trận lớn, rừng mai chết héo bị nhổ lên toàn bộ thay bằng hợp hoan thụ, tên viên cũng vì vậy mà đổi thành Hợp Hoan viên.

Hợp hoan thụ Bạch Kỳ sai người trồng tất cả đều là cây thành niên, một mảng xanh um tươi tốt khiến lòng người vui vẻ, năm nay trồng nếu có thể thuận lợi sống sang năm sau nhất định sẽ nở hoa.

Lúc này trong viên trên một vùng đất trống, Hoắc Uyên tay cầm thanh thương sắt màu đen múa đến uy vũ sinh phong*, xé gió mà qua sắc bén cuốn lá rụng đầy đất lên, rõ ràng có thể thấy được chủ nhân lúc này đang sát khí lẫm liệt.

* Uy vũ sinh phong: Múa thương mạnh mẽ đến mức sinh ra gió.

“Tranh!” Thương rơi xuống đất, thân thể Hoắc Uyên lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng vững, một ngụm máu tanh ngọt trong yết hầu sắp phun ra nhưng lại bị y nuốt vào.

“Hoắc công tử!” Có người tiến lên muốn dìu y, nhưng lại bị Hoắc Uyên hất ra, “Đừng chạm vào ta!”

Hoắc Uyên mặt trắng bệch đi về phòng, hai hạ nhân theo sau lộ vẻ lo lắng, người trước mắt này đang được vương gia sủng ái, nếu xảy ra chuyện hạ nhân hầu hạ như bọn họ đều không sống được.

Sau khi Hoắc Uyên về phòng, rót chén nước súc súc mùi máu tươi trong miệng, tiếp đó lại uống thêm ngụm nước đè xuống cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa về dạ dày, sau đó mới đến trên giường ngồi xuống.

Trong phòng yên tĩnh, Hoắc Uyên hung ác nhìn chằm chằm thanh thương bị buộc chặt trên tường không nói lời nào, đó là Huyền Tật Hắc Vân thương tổ truyền của Hoắc gia bọn họ, sau khi Hoắc gia bị xét nhà nó cũng bị lấy đi mất, là sau này Bạch Kỳ tìm về cho y.

‘Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ dùng Huyền Tật Hắc Vân thương tru diệt kẻ thù Văn Nhân Thiên!!’ Lệ khí trong mắt Hoắc Uyên làm cho người ta sợ hãi.

Y sẽ dùng hành động nói cho Văn Nhân Thiên tự đại kia biết cái gì gọi là dưỡng hổ vi hoạn*! Dã thú với thợ săn là thiên địch, giữa hai người này chỉ có không chết không ngừng!

* Dưỡng hổ vi hoạn: +(Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.

+ (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.