Thế giới I: Chương 16

Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh cứng đờ ngồi ở dưới, người như ngẩn ngơ, hai mắt vô thần, thân thể so với trước kia gầy hơn một vòng, trên mặt hiện vẻ tuyệt vọng như tro tàn.

Mấy ngày trước đây, nàng dựa vào quyết tâm đập nồi dìm thuyền viết cho Hoắc Uyên một phong thư, trong thư không biết xấu hổ kể ra tâm ý của nàng với y, cuối cùng lại hỏi y có nguyện ý mang nàng đi, rời khỏi l*иg giam kinh thành này, bay ra trời đất rộng lớn tự do tự tại bên ngoài.

Một ngày, hai ngày… Hoắc Uyên vẫn luôn không hồi âm cho nàng, Văn Nhân Tĩnh không tin Hoắc Uyên không có tình cảm với nàng, cho rằng Văn Nhân Thiên chặn thư của nàng lại, nàng vừa hận vừa oán, nhưng theo cung yến đến gần, oán hận của nàng đều hóa thành bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng với vận mệnh.

Nếu Bạch Kỳ biết suy nghĩ của Văn Nhân Tĩnh nhất định sẽ kêu oan, lá thư kia là hắn tự mình đưa vào trong tay Hoắc Uyên, nội dung trong thư hắn liếc mắt một cái cũng không có, chỉ là sau khi Hoắc Uyên nhận được thư liền trực tiếp ném vào trong đèn l*иg đốt.

Phía dưới ca vũ thái bình, Văn Nhân Mục Cát bên trên lại có chút đứng ngồi không yên, cậu gọi thái giám chưởng sự tới nhỏ giọng hỏi: “Nhϊếp Chính vương tới chưa?”

“Hồi bệ hạ, vương gia vẫn chưa vào cung.” Thái giám chưởng sự trả lời.

Nhϊếp Chính vương tuy là vương, nhưng quyền lực trong tay đã sớm hơn cả hoàng đế, hắn mới là người cầm quyền chân chính của Nam Khâu quốc, một người trên trăm vạn người, cho dù hắn thật sự không tới cũng không ai dám nói gì.

Cung yến nhàm chán vẫn còn đang tiếp tục, sứ thần các nước đã lần lượt dâng lên lễ vật đại biểu cho quốc gia mình, những thứ được ba hoa chích chòe trong miệng bọn họ, kỳ thực đều là chút đồ vật hạ phẩm không được phép đặt lên bàn.

Sắc mặt các thần tử trong triều đình Nam Khâu quốc đều trở nên có điểm khó coi, những nước phụ thuộc đó không tiến cống nữa không nói, hiện giờ lại còn dùng những thứ rác rưởi đến lừa gạt trắng trợn, thật là khinh người quá đáng.

Đến phiên Cổ Thăng quốc, sứ thần Cổ Thăng quốc đứng lên qua loa hành lễ rồi bắt đầu đọc lời chúc mừng, nhưng thái độ không thể nói không kiêu ngạo, nghe mà Văn Nhân Dư Bách phải thầm mắng ‘Bị đánh cũng không biết thu liễm.’

Dâng lên hạ lễ đọc xong lời chúc mừng, sứ thần Cổ Thăng quốc liền đi vào vấn đề chính, “Bệ hạ, quốc quân nước ta muốn cầu thú công chúa Văn Nhân Tĩnh của Nam Khâu, nguyện hai nước giao hảo vĩnh viễn.”

‘Tới!’ Văn Nhân Tĩnh run lên một cái vẻ tuyệt vọng trên mặt càng nặng,

Chuyện Cổ Thăng quốc thỉnh cầu liên hôn với Nam Khâu quốc các đại thần đã đề qua rất nhiều lần với Văn Nhân Mục Cát lúc lâm triều, kết quả thương nghị đương nhiên là đồng ý dùng một người Văn Nhân Tĩnh đổi lấy hòa bình ngắn ngủi.

Văn Nhân Tĩnh và Văn Nhân Mục Cát là cùng một mẹ đẻ ra, cậu tất nhiên không đành lòng để thân tỉ đi vào miệng cọp, nhưng dưới sự bức ép của đủ loại quan lại trong triều cậu căn bản không thể phản kháng được. Hai tay trong áo của tiểu hoàng đế nắm chặt, khi đang muốn mở miệng nói đột nhiên bị một thanh âm trong trẻo đánh gãy.

“Một nước nhỏ phụ thuộc cũng dám đòi cưới công chúa của Nam Khâu quốc ta, ai cho ngươi cái mặt mũi ấy?” Bạch Kỳ khoan thai đến muộn càn rỡ sải bước vào điện, mặt mày sắc bén, cho người ta một loại áp lực hùng hổ dọa người.

Sứ thần dẫn đầu Huyền La quốc thấy Bạch Kỳ xuất hiện đôi mắt tức khắc sáng ngời, trong lòng thầm than ‘Thật là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại.’

“Nhϊếp Chính vương!” Thấy Bạch Kỳ xuất hiện, các quan trong điện đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt đứng dậy làm lễ.

Bạch Kỳ làm lơ người trong điện, không coi ai ra gì đến trước lễ vật của sứ thần Cổ Thăng quốc, “Loại rác rưởi này mà cũng xứng được tôn làm quốc bảo? Cổ Thăng Quốc đúng là năm sau nghèo khó hơn năm trước.”

Chư quốc có thể không biết quân vương Nam Khâu quốc, nhưng không thể không biết đến Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên, sứ thần Cổ Thăng quốc tuy cuồng vọng, nhưng khi đối mặt với ‘Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên’ lại có điểm lúng túng.

“Nhϊếp Chính vương, quốc quân nước ta là thật lòng muốn thú Anh công chúa.” Sứ thần Cổ Thăng quốc nói.

“Một kẻ sắp có tuổi bằng phụ hoàng quá cố của bản vương muốn thú chất nữ của bản vương? Là chân ái hay là muốn chơi trò lưu manh?” Bạch Kỳ hỏi lại.

“Phốc!” Trong điện có người không nhịn được cười ra tiếng.

“Văn Nhân Tĩnh là công chúa duy nhất của Nam Khâu, nếu Cổ Thăng quốc muốn thú nàng về nước cần quốc quân Cổ Thăng quốc giải tán hậu cung, lập nàng làm hậu, lấy mười hai tòa thành làm sính lễ, cũng lập khế ước mãi mãi tiến cống cho Nam Khâu quốc, như vậy mới có tư cách làm con rể Nam Khâu.”

Đề nghị của Bạch Kỳ khiến tất cả mọi người hít ngược vào một hơi, loại yêu cầu này so với việc Cổ Thăng quốc đầu hàng vô điều kiện gộp vào Nam Khâu có gì khác nhau?

Sứ thần Cổ Thăng quốc sắc mặt như phân, “Nhϊếp Chính vương, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Bạch Kỳ tới gần sứ thần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm gã, “Khi dễ ngươi đấy thì sao nào?”

“Ngươi!” Bạch Kỳ ‘vô lại’ làm sứ thần Cổ Thăng quốc nghẹn lời, vẻ mặt nhục nhã như ăn phải hoàng liên.

Văn Nhân Tĩnh ngơ ngác nhìn Bạch Kỳ, cả người tựa như bị dọa đến choáng váng, ‘Văn Nhân Thiên đang bảo vệ nàng?’ điều này khiến nàng khϊếp sợ.

Bạch Kỳ sau khi chấn nhϊếp sứ thần Cổ Thăng quốc lại quét mắt nhìn mọi người trong điện một vòng, “Uy nghiêm của Nam Khâu quốc là thể diện của bản vương, trừ phi bản vương chết đi, nếu không gương mặt này ai cũng không dẫm được.”

Cổ Thăng quốc miệng nói cầu thú, thực ra chẳng khác gì cường đạo cướp tân nương, nếu như Nam Khâu đồng ý vậy thì uy nghiêm của một quốc gia sẽ bị dẫm nát nghiền vào trong bùn mãi mãi không thể khôi phục lại, một nước nếu không có quốc uy thì cách ngày mất nước cũng không còn xa nữa.

Trong đại điện xa hoa lãng phí, một thân cung bào hắc kim của Bạch Kỳ đối lập với mọi người, mờ ảo tựa vị thần lạc xuống nhân gian mà loài người khó có thể chạm đến, Hoắc Uyên ngơ ngẩn nhìn con người tuyệt thể độc lập kia, cõi lòng không khỏi có chút thay đổi.

Cung yến tiếp tục, có Bạch Kỳ tọa trấn người trong điện đều không khỏi thu liễm tâm tư nhỏ của mình, những tiểu quốc còn chưa dâng lễ vật lên đều cảm thấy xấu hổ luống cuống, chỉ là không thể không mặt dày dâng lên.

Sứ thần Cổ Thăng quốc vẻ mặt khó coi ngồi trên ghế, vừa rồi Bạch Kỳ ngay cả lời nhục mạ như ‘ở rể’ cũng nói ra, vì phòng hắn lại nói thêm lời kinh thế hãi tục, gã chỉ có thể nhắm mắt lại không hé răng nữa.

Sứ thần Cổ Thăng quốc tuy cuồng vọng tự đại, nhưng cũng hiểu đạo lý ‘Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu’, nói đây là Nam Khâu quốc, nếu thật sự cứng đối cứng bọn gã chỉ có con đường chết.

‘Đại thần, có mảnh vỡ!!’ 771 vẫn luôn ngủ đông đột nhiên thức tỉnh kích động nhắc nhở.

Bàn tay bưng trà của Bạch Kỳ ngừng lại, một tia sáng lướt qua thật nhanh trong mắt, ‘Ở đâu?’

‘Trước mặt cách đây ba trượng.’

Bạch Kỳ ngẩng đầu, lại bắt gặp một đôi mắt sáng ngời ngậm cười, đó là một thanh niên tuấn dật thanh tân, cười rộ lên bên má trái có má lúm đồng tiền. Thấy Bạch Kỳ nhìn lại, thanh niên nâng chén làm một tư thế kính rượu.

Ghế của y là sứ thần Huyền La quốc.