Thế giới I: Chương 18

Lúc ám vệ đi mất, Bạch Kỳ kéo chặt áo choàng trên vai ngồi xuống, “Ra đây.”

Bạch Kỳ nói xong, chỉ nghe một khóm hoa trong vườn rung rung một chút, theo đó là tiểu soái ca sứ thần đi ra, “Vương ra thật tinh mắt.”

Bạch Kỳ mềm thân một tay chống má, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm y, “Ngũ hoàng tử Huyền La quốc giả làm sứ thần lẻn vào Nam Khâu, không biết có ý đồ gì?”

Phượng Vũ Minh hơi giật mình, sau đó cúi đầu cười khúc khích, “Không hổ là Nhϊếp Chính vương, Vũ Minh bội phục.”

“Nếu ta nói giả làm sứ thần lẻn vào Nam Khâu chỉ vì nhìn thấy phong thái của Nhϊếp Chính vương một lần, không biết Vương gia có tin?”

Phượng Vũ Minh nói nửa thật nửa giả, ác danh của Văn Nhân Thiên như lưỡi dao sắc bén áp chế chư quốc vậy, khiến cho (họ) tạm thời không dám dẫn binh đến Nam Khâu, y không hiểu được băn khoăn của phụ hoàng, bởi vậy xin lệnh che giấu thân phận đi cùng sứ thần viếng thăm Nam Khâu, tới xem xem Văn Nhân Thiên đến cùng thần thánh ra sao?

Nghe lời lấy cớ có điểm càn rỡ ấy Bạch Kỳ lại tin năm phần, “Ngươi ngưỡng mộ bản vương?”

Bạch Kỳ không đơn thuần chỉ là một sát thần, còn là đệ nhất mỹ thần thượng thần giới, người ngưỡng mộ hắn nhiều như kẻ thù của hắn vậy, rất nhiều thần, thậm chí yêu tu ma tu, cũng thường hay lập thành đoàn đến động phủ Thanh Tiêu biển Nam Thanh rình coi hắn.

“Không, ta…” Phượng Vũ Minh có chút ngây người, ngưỡng mộ? Người trước mắt này lớn lên tuy đẹp, nhưng… Y không thích nam nhân đâu.

Hai mắt của Bạch Kỳ đảo qua trên người Phượng Vũ Minh, cuối cùng dừng ở ngọc thạch trên cổ y, “Đó là vật gì?”

Phượng Vũ Minh cúi đầu nhìn ngọc thạch trước ngực, “Lãnh ngọc Tuyết Ban Bạch Hổ.”

“Có thể tặng cho bản vương không?” Bạch Kỳ trực tiếp mở miệng yêu cầu.

Phượng Vũ Minh kinh ngạc với sự thẳng thắn của Bạch Kỳ, trên mặt lại hiện lên vẻ lúng túng, “Ngọc này là bảo vật gia truyền của mẫu phi ta, là phải đưa cho chính phi tương lai của ta.”

“Nếu bản vương không thể không có thì sao?”

Bạch Kỳ cương quyết khiến Phượng Vũ Minh thu nụ cười lại nhíu mày, “Vương gia là muốn cường đoạt?”

“Trong phủ bản vương chí bảo vô số, ngươi đem ngọc này tặng cho bản vương, bản vương cho phép ngươi đến vương phủ chọn vài món ngươi thích.”

“Ngọc này chỉ có chính phi tương lai của bản hoàng tử có thể có được, mong rằng vương gia đừng làm khó người khác.” Thái độ của Phượng Vũ Mình cũng cứng rắn lên.

Bạch Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Phượng Vũ Minh, khi đang cân nhắc tính khả thi của việc gϊếŧ người đoạt bảo, Hoắc Uyên đột nhiên xuất hiện trong viên.

Dưới trăng trước hoa, tối lửa tắt đèn, lại còn chỉ có hai người, nhìn hai người trong đình trong đầu Hoắc Uyên tức khắc nhảy ra hai chữ ‘hẹn hò.’

Phượng Vũ Minh lúc này cũng thấy Hoắc Uyên, y lộ ra một nụ cười hiểu rõ, chắp tay cáo từ với Bạch Kỳ: “Vũ Minh không biết vương gia có hẹn, quấy rầy rồi.”

Phượng Vũ Minh nghĩ giống như Hoắc Uyên, Bạch Kỳ và Hoắc Uyên trước sau xuất hiện ở trong hậu hoa viên ‘Hoa hảo nguyệt chính viên’* này, hơn phân nửa là tới hẹn hò, kết quả y lại không thức thời ra đây phá rối người ta.

* Ý chỉ nơi tốt để đoàn tụ sum họp.

771 trơ mắt nhìn Phượng Vũ Minh rời đi có điểm nóng nảy, Bạch Kỳ vỗ vỗ nó trong tay áo trấn an, “Người đã ở kinh thành thì không chạy được.”

Sau khi trấn an 771, Bạch Kỳ đứng dậy phủi phẳng y phục rời khỏi, “Về phủ thôi.”

“Không trở về điện Hoa Duệ?” Hoắc Uyên hỏi.

“Nếu bản vương đi bọn họ đều không được tự nhiên, đi ngang qua sân khấu vậy là đủ rồi, bản vương hà tất đi nữa làm người ta ngại?”

Hoắc Uyên: “…” Hắn ngược lại biết tự hiểu lấy mình.

Trong xe ngựa về vương phủ, cơ quan khấu ở trong tay Bạch Kỳ tháo ra lắp lại, đủ kiểu đủ loại cách giải khóa khiến Hoắc Uyên xem đến hoa cả mắt, có mấy lần thậm chí còn không theo kịp tốc độ.

Cơ quan khấu Hoắc Uyên cũng từng chơi, nghe nói cách giải có tất cả 114 loại, y dùng thời gian hai ba năm mới giải được 97 loại, còn 17 loại còn lại vẫn chưa giải được.

Hai ngày nay y đi theo Bạch Kỳ vẫn luôn thấy hắn chơi, tính sơ sơ qua cũng có hơn 124 cách giải, vậy mà còn nhiều hơn cả cách giải của bản thân cơ quan khấu, mưu trí của người này không khỏi quá mức đáng sợ rồi.

Bạch Kỳ nếu biết được suy nghĩ của Hoắc Uyên chắc chắn sẽ buồn cười, mưu trí gì chứ? Hắn là thắng ở tuổi tác, hắn sống vạn năm, từng thấy vô số kết giới trận pháp, chỉ là một cái cơ quan khấu thôi, với hắn mà nói chỉ là một món đồ chơi nhỏ.

Trên tay Bạch Kỳ tháo cơ quan khấu ra, nhưng vào lúc Hoắc Uyên xem đến mê mẩn, tay Bạch Kỳ bỗng dưng dừng lại, tiếp đó đột nhiên duỗi tay kéo lấy cổ áo y khiến hai người cùng ngã lên giường.

“Tranh!!” Một mũi tên độc cắm ngay vị trí Hoắc Uyên vừa ngồi.

“Vương gia!” Ngoài xe vang lên tiếng thị vệ nôn nóng dò hỏi.

“Bản vương không có việc gì.” Bạch Kỳ đẩy Hoắc Uyên đè ở trên người ra, ngồi dậy bình tĩnh sửa sửa y phục.

Hộ vệ ngoài xe làm thành một vòng tròn bảo vệ xe ngựa, mảng lớn mũi tên giống như mưa bay đến từ bốn phương tám hướng, thị vệ đánh rơi những mũi tên bay tới, bảo hộ xe ngựa để phòng bị độc tiễn làm hại.

Ngay sau khi mưa tên dừng lại, một đám người áo đen cầm vũ khí trong tay từ lầu các trái phải bên trên bay xuống, cũng vào lúc này, ám vệ vẫn luôn canh giữ âm thầm cũng hiện thân, chiến cuộc hết sức căng thẳng.

Ngoài xe một mảnh tiếng kêu gϊếŧ, thanh âm binh khí giao phong khiến người nghe tóc gáy dựng ngược, thế nhưng Bạch Kỳ ngồi trong xe lại mặt không đổi sắc tháo dỡ cơ quan khấu như trước, bình tĩnh tựa như người bị ám sát không phải hắn.

Hoắc Uyên biểu tình khó lường theo dõi hắn, Bạch Kỳ phân ra chút lực chú ý liếc mắt nhìn y, “Sợ?”

“Không sợ.” Hoắc Uyên trả lời.

“Không cần phải sợ, quen thì tốt rồi.” Không nói Văn Nhân Thiên ba ngày hai lần gặp ám sát, ngay cả Bạch Kỳ, đánh nhau ẩu đả với hắn mà nói đã sớm là chuyện thường ngày.

“Xoẹt!” Một thanh kiếm sắc cắt qua màn xe đâm vào trong, nhưng tên thích khách kia đảo mắt đã bị ám vệ đuổi theo giải quyết, còn vẻ mặt Bạch Kỳ từ đầu tới cuối cũng không vì nguy hiểm đột nhiên đến mà thay đổi một chút.

Gan dạ sáng suốt hơn người, mưu lược siêu quần, đây là đánh giá bây giờ của Hoắc Uyên với Bạch Kỳ, nếu giữa hai người không có huyết hải thâm thù, y tin chắc y sẽ coi hắn là mục tiêu để vượt qua.

* Huyết hải thâm thù: Thù sâu tựa biển do sát hại thân nhân.

Trận chiến này kéo dài mười lăm phút, sau khi bên ngoài yên tĩnh lại một người thị vệ bẩm báo với Bạch Kỳ trong xe, “Vương gia, tổng cộng 41 người, đã giải quyết toàn bộ.”

“Về phủ.” Bạch Kỳ nói.

“Dạ.”

Xe ngựa tiếp tục đi về phía phủ Nhϊếp Chính vương, yên bình tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hoắc Uyên nhìn chăm chú sườn mặt như ngọc của Bạch Kỳ hỏi, “Không giữ lại người sống thẩm vẫn một chút?”

“Kẻ thù của bản vương rất nhiều, đến thì gϊếŧ là được, cuối cùng cũng sẽ gϊếŧ đến bọn chúng phải sợ.” Đây là lời nói của Văn Nhân Thiên, Bạch Kỳ cũng rất tán đồng.

Đơn giản thô bạo, ngược lại phù hợp tính cách của hắn, Hoắc Uyên thầm nghĩ như thế.