Thế Giới I: Luyến sủng của Nhϊếp Chính Vương. Chương 1

Khang Nguyên năm thứ hai mươi bảy, Khang Nguyên hoàng đế băng hà, Thái tử Văn Nhân Mục Cát năm ấy mới bảy tuổi kế vị, Chiêu vương Văn Nhân Thiên trở về thụ phong Nhϊếp Chính vương chấp chính, có thể thay mặt hoàng đế quản lý sự vụ trong nước.

Tiểu hoàng đế đăng cơ, quốc nội trong triều lòng người bất ổn, bên ngoài chư quốc xung quanh như hổ rình mồi, âm thầm tập kết binh mã vận sức chờ phát động, lòng lang dạ sói rõ như ban ngày.

Vân Nhân Mục Cát tuổi còn nhỏ, ở trong triều giống như con rối, tuy có Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh giúp đỡ nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, người mỏng ngôn nhẹ*, trên triều cũng như đi trên băng mỏng**.

* Ý chỉ lời nói không được mọi người coi trọng, mọi sắc lệnh không được chấp hành nghiêm túc.

** Làm việc luôn phải cẩn thận, cảnh giác.

Nhϊếp Chính vương phủ, phía sau cung trướng mẫu đơn sắc có một mỹ nhân hồng y diễm lệ đang nằm, mặt ngọc môi đỏ thanh cao thoát tục, đôi mắt hồ ly rực rỡ khẽ chớp nhìn quanh, mang theo mị hoặc mơ hồ.

“Vương gia.” Nghe thấy sau cung trướng có động tĩnh, một loạt tỳ nữ nhanh chóng chạy chậm tiến vào.

“Đi ra ngoài!” Trong thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo áp bách, chúng tỳ nữ ngẩn ra, tuy kinh ngạc người sau trướng thay đổi không giống ngày trước, nhưng cũng không dám mạo phạm, khom lưng cúi đầu rời khỏi phòng.

Đợi đến khi chúng tỳ nữ đi hết, một hạt đậu phộng nho nhỏ từ dưới giường chui ra, “Ngài tỉnh rồi?”

Bạch Kỳ khép áo choàng đang mở rộng lại, chống người lên híp mắt nhìn chằm chằm nó nửa ngày, thật lâu sau mới phun ra một câu, “Tiểu Thất?”

Tiểu Thất là cái quỷ gì? 771 cạn lời một chốc, nhưng rất nhanh giải thích với Bạch Kỳ, “Năng lượng không đủ, không làm được bước nhảy thời không (bước nhảy xuyên không gian và thời gian), tôi chỉ có thể lấy nguồn năng lượng dự trữ thứ hai của mình để thay thế.”

Bạch Kỳ ngồi dậy, xoa bả vai đau nhức nhìn xung quanh, “Nơi đây không phải Diệu Hoang đại lục nhỉ? Một chút linh khí cũng không có, là nhân gian?”

“Thế giới cổ, một phân thế giới nhỏ trong vũ trụ.” Tiếp theo 771 làm hết phận sự giảng giải kỹ càng tỉ mỉ cho Bạch Kỳ vũ trụ là cái gì, vì sao gọi là phân thế giới.

“Ta hiểu, trước khi thành thần ta từng đọc một quyển sách cũ ở phàm giới, trên sách viết có ba nghìn thế giới lớn, lúc đó ta tuy ngu dốt không thể hiểu thấu ngay, nhưng sau này cũng ngộ ra bảy tám phần.” Bạch Kỳ nói.

“Ngài đúng là thông kim bác cổ (học sâu hiểu rộng).” 771 có lòng khen cậu.

“Phân lượng của mình ta hiểu rõ, nhưng thật ra ngươi.” Bạch Kỳ quay đầu liếc nó một cái, “Ngươi lại có năng lực như thế, là ta coi thường ngươi.” Hắn chưa bao giờ nghe nói có thượng thần nào có thể phá vỡ hư không tự do qua lại trong ba ngàn thế giới.

“Sức mạnh của khoa học kỹ thuật.” 771 khiêm tốn trả lời một câu.

“Nói tỉ mỉ thêm chút đi.” Bạch Kỳ kéo gối đầu lần nữa nằm về trên giường, hai mắt hồ ly lười biếng nhìn chằm chằm 771, “Ngươi giúp ta đoạt xá là thân thể của ai?” Hắn vừa mới kiểm tra, khối thân thể vô dụng này một chút linh lực cũng không có.

Nghe thấy Bạch Kỳ hỏi, 771 lập tức mở ra một giao diện ảo, “Tin tức đều có ở đây.”

Trên giao diện xuất hiện một đoạn ký ức, được ghi lại từ góc nhìn của nguyên chủ, nguyên chủ tên là Văn Nhân Thiên, vốn là bào huynh (anh ruột) của Khang Nguyên hoàng đế, mười hai tuổi được phong làm Chiêu vương đến đất phong, khi ba mươi mốt tuổi Khang Nguyên hoàng chết ‘hắn’ về kinh thụ phong Nhϊếp Chính vương, dưới một người trên vạn người.

Văn Nhân Thiên là một nam nhân lợi hại, ban đầu Khang Nguyên hoàng đế kiêng kị ‘hắn’, tuy phong đất nhưng lại là mảnh ‘khu vực bạo loạn’, cằn cỗi, bạo lực, trước có núi hoang chặn đường, sau lại giáp ranh biên giới, hai bên trái phải còn có thổ phỉ sơn tặc ngấp nghé, quả thực là bốn bề thọ địch.

Khang Nguyên hoàng đế muốn hại chết Văn Nhân Thiên, kết quả ‘hắn’ vậy mà dùng thời gian mười năm biến ‘khu vực bạo loạn’ thành một toà ‘quốc trung quốc’* phòng thủ kiên cố, Khang Nguyên hoàng vừa kinh vừa sợ, còn chưa kịp ra tay trừng trị đã treo rồi.

*Ý chỉ trong một nước lại có một nước nhỏ hơn.

Khang Nguyên hoàng đế vừa chết Nam Khâu quốc đại loạn, Văn Nhân Thiên dẫn năm ngàn kỵ binh chạy về bình định quốc loạn, trợ giúp Văn Nhân Mục Cát kế vị, tự phong Nhϊếp Chính vương cùng giải quyết việc nước trong triều, rõ ràng tuy vương nhưng thật ra đã là hoàng.

Lấy bản lĩnh của Văn Nhân Thiên vốn nên cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý cả đời, thế nhưng một kiêu hùng như thế cuối cùng lại không qua nổi một chữ tình.

Văn Nhân Thiên khi vẫn còn là Chiêu vương quen biết một nữ tử giang hồ, tên Liễu Nguyên, Liễu Nguyên là con gái duy nhất của chưởng môn phái Thanh Sơn, cùng thanh mai trúc mã với nhi tử thứ ba của minh chủ võ lâm Trình Vũ, ưng thuận hôn ước, vốn hai người nên là một đôi thần tiên quyến lữ cuối cùng lại gặp phải cây chày gỗ Văn Nhân Thiên này.

Văn Nhân Thiên nhất kiến chung tình với Liễu Nguyên, vì ‘xứng với’ nàng thậm chí tự mình đi vào giang hồ sáng lập ‘Ma giáo’ Văn Phong các, nhưng trong lòng Liễu Nguyên chỉ có Trình Vũ, vô luận nguyên chủ nói ra tình ý như thế nào nàng cũng đều không để ý tới.

Nguyên chủ vì yêu sinh hận, không chỉ gϊếŧ chết cả tộc minh chủ, còn phế bỏ võ công của Liễu Nguyên bắt về cầm tù trong phủ, vào mười ngày trước có thích khách tới vương phủ, nguyên chủ vốn đã toàn thân lui ra nhưng lại vì cứu Liễu Nguyền mà trúng độc trên kiếm rồi chết.

Xem xong đoạn trích ký ức của Văn Nhân Thiên, Bạch Kỳ không nói gì hồi lâu, rõ ràng có mệnh ‘người thắng nhân sinh’ nhưng hết lần này đến lần khác tự mình quậy, cuối cùng tự tìm đường chết? Vì một nữ nhân vốn chẳng yêu mình mà chết này cũng quá…

“Ngu.” 771 phun ra một chữ.

“Liễu Nguyên kia là tự mình đâm vào trên kiếm của thích khách, rõ ràng là đang tìm chết.” Bạch Kỳ nhớ lại ký ức vừa mới xem nói.

“Ai có chí nấy, ta cười ‘hắn’ ngu dại, có lẽ người ta còn chế nhạo chúng ta không hiểu tình yêu.” 771 nói.

“Phàm nhân mà, ngu muội một chút cũng có thể hiểu được.” Bạch Kỳ vẻ mặt vô vị lướt tin tức trên giao diện, “Nói đi, mảnh vỡ ở chỗ nào, ta mang ngay tới cho ngươi.”