Thế giới I: Chương 19

Bạch Kỳ về phủ, quản gia biết được tin hắn bị ám sát đã sớm mang theo đại phu ngự dụng của vương phủ đến chờ ở trong viện, nhưng Bạch Kỳ sau khi hồi phủ chỉ để lại hai chữ ‘tắm rửa’ đã đi thẳng đến Phù Nhã viên.

Bên cạnh phòng ngủ chính Phù Nhã viên là một gian phòng tắm, trong có một bể tắm rộng mười thước, dưới lát bạch ngọc, trên nạm minh châu, cực kỳ xa hoa lãng phí.

Bạch Kỳ cho lui hạ nhân hầu hạ trong phòng, tự mình cởi xiêm y xuống nước, nước ao ấm áp tràn qua mỗi một tấc da thịt, thấm vào lỗ chân lông thoải mái khiến hắn không khỏi thở dài một hơi.

Từ hoàng cung trở về lại bị ám sát, mùi rượu mùi máu hòa vào nhau, cho dù Bạch Kỳ không phải là vị thần có thói ở sạch nhưng cũng không thích loại mùi lạ này.

Hoắc Uyên vào phòng, nghe thấy tiếng nước sau tấm bình phong y chậm rãi đi lên trước, trong hơi nước mông lung có một tấm lưng trần cân xứng khỏe đẹp đang lười biếng dựa vào trên bờ đá ngọc, tóc dài đen nhánh buông xõa rơi tán loạn tản ra in bóng trên mặt nước.

Hô hấp của Hoắc Uyên cứng lại, trái tim ở một khắc này tựa như bị ai đột nhiên nắm lấy, tầm mắt vì cơn choáng váng trong đầu mà có điểm hoảng hốt.

“Lại đây, chà lưng cho bản vương.” Bạch Kỳ đối với việc nô dịch Hoắc Uyên luôn là làm không biết mệt.

Hoắc Uyên nện bước chân nặng nề tiến lên quỳ xuống, trước tiên từ trong khay lấy một lọ tinh dầu ra đổ lên người Bạch Kỳ, chất lỏng màu đỏ chuyển động trên da thịt trắng nõn như ngọc, có loại ái muội dụ người.

Yết hầu Hoắc Uyên lăn lộn lên xuống, y cứng đờ cầm lấy khăn lông bắt đầu chà lau cho Bạch Kỳ, ngón tay ngẫu nhiên đυ.ng vào thân thể hắn, lửa nóng trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể khiến y có chút hoảng loạn.

Ngay khi Hoắc Uyên thất thần, một bàn tay thon dài bỗng dưng nắm lấy cổ áo y, đột nhiên dùng sức kéo y xuống dưới nước, nước trong giây lát rót vào trong tai lọt vào trong mũi làm Hoắc Uyên bị sặc đến mạnh mẽ giãy giụa dưới đáy ao.

“Ầm!” Bạch Kỳ thô bạo đẩy Hoắc Uyên đến bên bệ ao, ngón tay tùy tiện nâng cằm y lên, “Nhóc con háo sắc to gan lớn mật.”

Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc làm hô hấp Hoắc Uyên bất ổn, y nhíu mày lạnh giọng quát lớn, “Tránh ra!”

“Nhóc con, đừng quên thân phận của ngươi.” Ngón tay Bạch Kỳ xuôi theo cằm y xẹt qua hầu kết, sau cùng đột nhiên kéo vạt áo trước ngực y ra.

Hoắc Uyên kinh hãi, chợt nắm lấy cổ tay Bạch Kỳ, lực đạo trói buộc như sắt vậy khiến Bạch Kỳ hơi hơi nhíu mày, lúc này ngoài phòng tắm vang lên tiếng hạ nhân dò hỏi: “Vương gia?”

Bạch Kỳ nhướng mày, biểu tình Hoắc Uyên thay đổi khó lường, cuối cùng vẻ mặt không cam lòng cùng sỉ nhục buông ra kiềm chế với hắn, khóe miệng Bạch Kỳ cong lên, “Không có việc gì.”

Nhìn chằm chằm Hoắc Uyên đang ẩn nhẫn, Bạch Kỳ rút trâm ngọc cố định tóc ra, cây trâm bén nhọn lướt qua một vòng yết hầu Hoắc Uyên, sau đó đâm vào eo trái của y, vài tia màu đỏ chảy ra hòa vào trong nước.

Hoắc Uyên mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn Bạch Kỳ, trên mặt thiếu niên mang theo hung ác nham hiểm không hợp tuổi, “Ngươi đang nhìn ai?” Xuyên qua y nhìn ai?

“Nơi đây chỉ có hai người ta và ngươi, ngươi nói bản vương đang nhìn ai?” Bạch Kỳ thu cây trâm về tùy tay ném vào trong ao, vẻ mặt thản nhiên nói.

Bạch Kỳ xoay người rời khỏi, sau khi từ trong ao đi ra kéo một chiếc áo trong từ trên giá áo xuống tùy ý khoác lên trên vai, Hoắc Uyên nhìn chằm chằm tấm lưng nhẵn bóng, đôi chân thon dài của hắn, đám lửa trong cơ thể dường như càng cháy càng lớn.

“Sau khi khắc lên dấu hiệu của ta thì chính là đồ của ta.” Bạch Kỳ nói.

Hoắc Uyên cúi đầu, xuyên qua làn máu lưu động trong nước y thấy trên sườn eo trái của mình bị đâm ra một chữ “Kỳ” nho nhỏ.

.

Trong thư phòng, Bạch Kỳ vừa mới tắm gội xong chỉ khoác một bộ thường phục thuần trắng lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trong thư phòng yên tĩnh trừ mùi huân hương ra còn có mùi thuốc, mà trên bàn lại đặt một chén thuốc không.

“Người muốn lấy mạng ta nhiều không kể hết, không tới phiên ngươi.” Bạch Kỳ tùy tay lấy một quyển sách trên bàn ném về phía Hoắc Uyên đang nhìn hắn chằm chằm.

Hoắc Uyên nghiêng mặt tránh cuốn sách đập tới lãnh đạm nói, “Kiêu ngạo quá rồi có lúc sẽ mất mạng đấy.”

“Trẻ tuổi nóng tính.” Bạch Kỳ cười nhạo một tiếng, chống thân thể dựa lên trác án cười như không cười nhìn chằm chằm Hoắc Uyên, “Ngươi hận ta, là bởi vì bản vương phê hạ mệnh lệnh chém đầu cả nhà Hoắc phủ.”

Hoắc Uyên không biết nguyên nhân Bạch Kỳ đột nhiên nhắc lại án kiện của Hoắc phủ, vì thế chỉ bình tĩnh không lên tiếng trả lời.

“Ngươi không cam lòng, phẫn hận, oan ức, nhưng ngươi chớ quên, quốc có quốc pháp, gia có gia quy…”

“Hoắc phủ ta năm đời làm tướng, nguyện trung thành với Nam Khâu, cả nhà trung nghĩa, nửa Nam Khâu này đều là dựa vào Hoắc gia đánh hạ, nếu ngược lại cần gì chờ đến bây giờ? Ngươi…” Hoắc Uyên kích động đánh gãy lời chưa nói xong của Bạch Kỳ.

Ở trong lòng Hoắc Uyên, năm đời Hoắc gia làm tướng tay cầm bảy phần binh lực Nam Khâu, Bạch Kỳ ra tay gϊếŧ toàn gia Hoắc phủ hoàn toàn là bởi vì sợ Hoắc gia công cao trấn chủ.

“Ngươi còn trẻ tuổi, vào đời chưa lâu, há biết nhân tâm thối nát?” Bạch Kỳ đứng lên từ trên kệ lấy ra mấy cuốn sách, tiếp đó lại mở ám cách* từ trong đó lấy ra một hộp gỗ, sau khi mở hộp gỗ ra bên trong là một xấp thư tín.

* Ám cách: hiểu nôm na là vách tường ẩn, sử dụng cơ quan ngầm.

Bạch Kỳ ngồi lại trên ghế, có thể coi là ngông cuồng ném một xấp thư lên trên mặt Hoắc Uyên, “Tự mình đọc đi.”

Hoắc Uyên nhắm mắt tiếp lấy bức thư bay tới, sau khi nghe thấy lời của Bạch Kỳ thì ngẩng đầu nhìn về phía bức thư ở dưới chân, con ngươi nhất thời co lại, đó là… Nét chữ của đại bá.

Dưới ánh nhìn chằm chằm ác liệt của Bạch Kỳ, Hoắc Uyên chậm rãi ngồi xuống. động tác cứng đờ mở thư ra kiểm tra nội dung, nhưng sau khi thấy được nội dung trong thư lại như bị sét đánh.

“Hoắc gia trung nghĩa trong mắt ngươi, đã sớm âm thầm cấu kết với Cổ Thăng quốc, nếu như bản vương không hồi kinh, ngày tân hoàng đăng cơ là lúc thiên hạ đại loạn.” Giọng nói Bạch Kỳ lạnh xuống nói.

“Không, ngươi…”

“Bản vương làm giả?” Bạch Kỳ làm như không nhìn thấy Hoắc Uyên chật vật tiếp tục kí©h thí©ɧ y, “Bản vương nếu có dã tâm, vị trí cao quý quốc quân của Nam Khâu quốc bản vương đưa tay là có thể chạm tới, một Hoắc gia nho nhỏ còn chưa xứng làm đối thủ của bản vương.”

Hoắc Uyên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ đang cao ngạo mà trong đầu loạn thành một đống, y muốn cãi lại rồi lại không có lời nào để nói, khi mọi kiên trì lúc ban đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, cả người y cũng như cái xác không hồn.