Thế giới I: Chương 5

Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên bị ám sát trọng thương tu dưỡng trong phủ, tạm thời không cách nào xử lý triều chính, sự vụ trong triều do một vài lão thần trợ giúp tiểu hoàng đế xử lý, điều này khiến cho đảng ủng hộ hoàng đế vô cùng hưng phấn, mà Bạch Kỳ cũng thực vừa lòng.

Nay Nam Khâu quốc trong triều có ba thế lực, lấy Nhϊếp Chính vương Văn Nhân Thiên một mình một phương, một đảng nguyên lão đi theo hoàng đế, một phương còn lại là Ninh vương Văn Nhân Xung.

Ninh vương Văn Nhân Xung là Mẫn phi của tiên hoàng sở sinh, hiện tại hai mươi tuổi, sau khi Khang Nguyên tiên hoàng băng hà nếu như không phải Văn Nhân Thiên gϊếŧ về kinh thành trợ giúp Thái Tử bù nhìn kế vị, người xưng hoàng đế bây giờ sẽ là gã.

Khi Khang Nguyên tiên hoàng còn sống tranh đoạt trong kinh vô cùng tàn khốc, sau Văn Nhân Thiên hồi kinh còn lấy thủ đoạn tàn nhẫn hơn giải quyết những hoàng tử không phục, hiện giờ ngoại trừ Ninh vương Văn Nhân Xung, còn sót lại chỉ có một mình Yến vương Văn Nhân Dư Bách.

Yến vương Văn Nhân Dư Bách do cung nhân sinh ra, hiện mười bốn tuổi, trong đám hoàng tử y là người không được sủng ái nhất, hơn nữa bản tính y lại là một tên bao cỏ vô dụng, các huynh đệ đều chướng mắt y, nhưng cũng là nguyên nhân chính giúp y bảo vệ được một mạng.

Nhϊếp Chính vương phủ, Bạch Kỳ nằm trên ghế trúc dưới cây hợp hoan ở hoa viên, phơi nắng với cơn gió nhẹ thổi miễn bàn có bao nhiêu thích ý, mỹ nhan thịnh thế như hoa khiến thị nữ đang hầu hạ bên cạnh đều đỏ mặt.

“Hoàng thúc!” Yến vương Văn Nhân Dư Bách mang khuôn mặt xanh tím hấp ta hấp tấp xông vào trong viện.

Trong mắt người ngoài Văn Nhân Dư Bách là bao cỏ bùn nhão không trát nổi tường, có lẽ chính vì nguyên nhân y khá ‘đơn thuần’ nên rất được lòng Văn Nhân Thiên, sau khi về kinh đã cho y vào dưới sự bảo vệ của mình.

Bạch Kỳ mở mắt ra nhìn về phía mặt bị thương của Văn Nhân Dư Bách, kiến quái bất quái* hỏi, “Lại cùng người khách đánh nhau?”

* Kiến quái bất quái: Thấy chuyện lạ mà không ngạc nhiên.

“Con là vì hoàng thúc mà bị thương, đáng giá.” Văn Nhân Dư Bách che quai hàm sưng vù như hạch đào lại hàm hàm hồ hồ nói.

Bạch Kỳ nghe vậy ngoài ý muốn khiêu mi, “Nói rõ ra nghe xem nào?”

“Hôm qua con nghe diễn ở Mẫu đơn viên, ngồi phòng cách vách con là Tiết Dương tôn tử của Tiết Thái úy, gã uống được vài chén rượu liền nói xằng nói bậy rằng hoàng thúc làm người không đúng, con nhất thời tức giận nên đánh gã một trận.”

“À, nhìn bộ dáng này là đánh thua.” Chú ý của Bạch Kỳ có chút sai lệch.

“Bọn họ nhiều người, một mình con song quyền nan địch tứ thủ* thua cũng không oan.” Văn Nhân Dư Bách tiếp tục cáo trạng.

* Hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay.

“Thù nhớ lấy, lần sau mang theo nhiều người hơn khiến gã phải trả lại.” Bạch Kỳ thuận miệng dặn dò.

“Ân.” Văn Nhân Dư Bách đáp ứng, ngay sau đó chạy đến bên người Bạch Kỳ ngồi xổm xuống, “Hoàng thúc, miệng vết thương của người còn đau không?”

Bạch Kỳ duỗi tay chạm vào chỗ bị thương, “Mơ hồ có chút đau, nhưng đã không đáng ngại.”

“Từ sau khi hoàng thúc người bị ám sát đám tiểu nhân bằng mặt không bằng lòng trong triều kia đều đang mong người không khỏe, hoàng thúc người mau mau dưỡng thương, đợi vết thương tốt hơn về triều hung hăng thu thập bọn họ.” Văn Nhân Dư Bách nắm quyền oán hận nói.

Nhìn chằm chằm Văn Nhân Dư Bách cùng chung kẻ địch, Bạch Kỳ duỗi trảo bóp gương mặt sưng phồng của y làm y hút khí kêu lên đau đớn, “Người bọn họ mắng là ta, ta còn không tức giận ngươi giận cái gì?”

“Con là người của hoàng thúc người a, nếu hoàng thúc người rơi đài con cũng chạy không thoát.” Văn Nhân Dư Bách đúng lý hợp tình trả lời.

Bạch Kỳ trợn tròn mắt, tên ngốc này nói y ngốc nhưng y còn thanh tỉnh hơn rất bất kỳ ai, mà nói y thông tuệ, kẻ ngốc như tên này lại có thể nói trắng ra, cũng không sợ chọc Văn Nhân Thiên giận rồi chém y.

Cành lá trên cây trong góc hoa viên có một khoảnh khắc lay động, Bạch Kỳ liếc mắt nhìn, thủ lĩnh ám vệ ẩn thân trên cây lập tức thu lại nụ cười bảo trì hơi thở ổn định, trong lòng thầm hận bản thân thất trách.

Văn Nhân Dư Bách ngồi xổm bên chân Bạch Kỳ một tay chống cằm cẩn thận quan sát Bạch Kỳ, “Hoàng thúc, hình như người thay đổi.”

Bạch Kỳ trong lòng nhảy dựng, trên mặt lại mặt không đổi sắc, “Thay đổi gì?”

“Ngô… trở nên đẹp hơn.” Văn Nhân Dư Bách vắt hết óc tìm từ ngữ thích hợp, “Cũng ôn hòa hơn, nếu là ngày trước khi người biết con đánh nhau với người khác chắn chắn sẽ phạt con quỳ gối chép sách dưới ánh mặt trời.”

“Trên người ta có thương tích, nào có sức lực tức giận với ngươi?” Bạch Kỳ thuận miệng bịa chuyện nói.

“Thì ra là thế.” Văn Nhân Dư Bách bừng tỉnh đại ngộ, “Là con sai rồi, không nên chọc hoàng thúc người tức giận.”

Bạch Kỳ “…” Trong đầu tên tiểu quỷ này chứa cái gì vậy?

Sau khi Văn Nhân Thiên bị ám sát Văn Nhân Dư Bách cũng tới thăm nhiều lần, nhưng đều bị quản gia lấy cớ ‘Vương gia cần tĩnh dưỡng’ cản lại, mãi đến khi thân thể Văn Nhân Thiên hết nguy hiểm đến tính mạng mới bằng lòng cho y vào phủ.

Văn Nhân Dư Bách nếu tới vậy nhất định là muốn lưu lại dùng bữa, quản gia đã sớm dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn y thích, đặc biệt là món vịt bát bảo kia, là món lần nào y tới Nhϊếp Chính vương phủ đều ăn.