Thế giới I: Chương 6

“Hoàng thúc, Hoắc gia bị tra xét nhà là người phê chuẩn, người vì sao còn muốn cứu dư nghiệt Hoắc gia?” Văn Nhân Dư Bách một bên mở to miệng cắn đồ ăn một bên mơ hồ không rõ hỏi.

“Hai tiểu hài tử trẻ người non dạ, lưu bọn họ một mạng cũng không ngại.” Bạch Kỳ nói.

“Nhưng diệt cỏ không diệt trừ tận gốc tất hậu hoạn vô cùng, lời này là người nói a.” Văn Nhân Dư Bách nói.

Bạch Kỳ nghẹn lời một chút, chiếc đũa trong tay gõ nhẹ cái chén trước mặt, “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện.”

Một tiếng giòn vang kia tựa như đập vào trong lòng y, Văn Nhân Dư Bách tức khắc rụt đầu câm miệng. Hoàng thúc là người thông minh, hắn làm bất luận chuyện gì đều có tính toán của mình, y ngốc như vậy vẫn là đừng đoán mò.

“Vương gia.” Một thị vệ ở cửa lên tiếng xin chỉ thị.

“Nói.” Bạch Kỳ dưới ánh mắt u oán của Văn Nhân Dư Bách kẹp cái chân vịt cuối cùng lên.

“Thấm Lan uyển Liễu cô nương vừa mới sai người ra phủ đi mua hương nến tiền giấy.” Thị vệ hồi báo nói.

Hương nến tiền giấy? Bạch Kỳ nhớ rõ đó là tế lễ phàm nhân dùng để thờ cúng người đã khuất, Liễu Nguyên mua nó… Ồ, thanh mai trúc mã của nàng ta Trình Vũ bị nguyên chủ gϊếŧ chết, hẳn là sắp đến ngày giỗ đi?

“Kệ cô ta đi.” Bạch Kỳ không thèm để ý nói.

Sau khi thị vệ lui ra Bạch Kỳ liền thấy Văn Nhân Dư Bách đang muốn ngăn mình lại nhìn chằm chằm hắn, “Có chuyện thì nói, đừng có dông dài.”

“Thiên hạ mỹ nhân vô số, lấy tài mạo của hoàng thúc sao phải sầu không người theo đuổi? Hà tất phải…” Lời Văn Nhân Dư Bách dừng ở đây.

Văn Nhân Thiên lưu luyến si mê Liễu Nguyên Văn Nhân Dư Bách hiểu, y có bao nhiêu sùng bái Văn Nhân Thiên, thì có bấy nhiêu chán ghét Liễu Nguyên, trong mắt y chỉ có người khác không xứng với hoàng thúc, nào có hoàng thúc không xứng với nữ nhân khác? Nhưng họ Liễu kia quá không biết tốt xấu.

Hơn nữa lần này Văn Nhân Thiên bị ám sát thụ thương là bị Liễu Nguyên liên lụy, sau khi biết được việc này Văn Nhân Dư Bách tâm muốn chém Liễu Nguyên cũng có, một người kiêu ngạo như hoàng thúc của y sao có thể để cho một nữ nhân nàng tới làm nhục!?

“Là bản vương có lỗi với nàng ta.” Lời này của Bạch Kỳ là thay nguyên chủ nói, vì đố kỵ mà gϊếŧ vị hôn phu này cùng diệt sạch môn phái, việc này nói trắng ra cũng là Văn Nhân Thiên làm không hợp chính đạo.

Bạch Kỳ thuận miệng một câu ‘tự trách’ khiến người trong phòng đều hoảng sợ không nhẹ, Văn Nhân Dư Bách còn kích động nhảy lên, “Một cô nương thôn dã như nàng ta được hoàng thúc ưu ái đã là may mắn, không biết mang ơn đội nghĩa còn luôn tổn thương tâm của hoàng thúc, nàng ta…”

Văn Nhân Dư Bách rất muốn thoá mạ Liễu Nguyên một hồi, nhưng lại sợ chọc Văn Nhân Thiên tức giận, ngày xưa phàm là y nói xấu Liễu Nguyên một câu hoàng thúc đều sẽ trách phạt y, có lẽ chính vì nguyên nhân này mà y càng thêm oán hận Liễu Nguyên.

Bạch Kỳ “…” Hắn coi như hiểu rõ, Văn Nhân Thiên lưu Văn Nhân Dư Bách lại hoàn toàn là do hai người xấu xa như nhau.

Sau khi dùng xong cơm người hầu mang chén đĩa xuống thay trà nóng cùng quả bánh, Văn Nhân Dư Bách còn đang vì Bạch Kỳ ‘bảo vệ’ Liễu Nguyên mà giận dỗi, dáng vẻ tức giận khiến khuôn mặt bị đánh bầm dập của y thoạt nhìn càng thêm khôi hài.

Bạch Kỳ dựa vào trên ghế nằm trong tay ôm một ly trà, thân thể của nguyên chủ vì vết thương cùng độc mà võ công phế hết, hơn nữa ở trong cơ thể lưu lại bệnh căn, ngày trung tuần tháng 7 (11 đến 20 tháng 7) mà thân thể hắn lại lạnh như đã qua cuối thu.

“Tuân Lương.” Bạch Kỳ gọi một tiếng.

Trong khoảnh khắc Bạch Kỳ mở miệng, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thủ lĩnh ám vệ của Văn Nhân Thiên —— Tuân Lương, “Vương gia.”

Bạch Kỳ dương tay chỉ chỉ một khối đá trang trí trong hoa viên, “Đánh nát nó.”

Tuân Lương không biết ý tứ của Bạch Kỳ, nhưng thói quen luôn luôn không hỏi nguyên nhân phục tùng mệnh lệnh làm hắn sau khi Bạch Kỳ hạ mệnh lệnh, giơ tay một cỗ nội lực hùng hậu đập nát tảng đá kia.

“…” Văn Nhân Dư Bách trợn mắt há mồm.

“Lợi hại không?” Bạch Kỳ hỏi.

“Lợi hại!” Văn Nhân Dư Bách vỗ tay.

“Ta đem hắn cho ngươi mượn một ngày thế nào?” Bạch Kỳ lại hỏi.

“??” Văn Nhân Dư Bách sửng sốt, không chỉ có mình y, Tuân Lương cũng mờ mịt.

“Ngươi là người của Văn Nhân Thiên ta, kinh thành lớn như vậy không ai có thể khi dễ ngươi.” Bạch Kỳ nói.

Văn Nhân Dư Bách tuy có Văn Nhân Thiên bảo hộ, nhưng ngoại trừ bảo đảm kinh tế cùng sinh mệnh Văn Nhân Thiên cũng không quản gì y, y vẫn như cũ là do tiện nô sinh ra, vẫn như cũ là một bao cỏ khờ ngốc vô quyền vô thế, ngày thường bị người khinh nhục không ít.

Bạch Kỳ đã nói rất rõ ràng, Văn Nhân Dư Bách trừng mắt ngẩn ngơ nửa ngày, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên, “Hoàng thúc!”

“Kêu la cái gì? Ta cũng không điếc.” Bạch Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai trách cứ, “Ngày sau nếu lại bị người đánh thành bộ dáng mất mặt này, thì ngươi đừng tới gặp ta, khiến người ta xấu hổ.”

“Dạ! Cảm ơn hoàng thúc!” Văn Nhân Dư Bách đã vui sướиɠ đến điên rồi.

Thuộc hạ của hoàng thúc mỗi người đều là cao thủ có bản lĩnh thật sự, nhìn người trước mặt tên Tuân Lương bưu hãn một chưởng phá núi đá, dẫn hắn ra ngoài đừng nói một tên tôn tử Tiết Thái úy, cho dù đến mười người tám kẻ y cũng không sợ a.

Tuân Lương “…” Hắn coi như nghe hiểu rồi, hắn đường đường là thủ lĩnh ám vệ vậy mà lại bị kéo ra ngoài làm tay đấm? Hơn nữa còn là đánh tiểu hài tử, Vương gia a, ngươi làm ta về sau còn lăn lộn trong nhóm ám vệ thế nào a?

Những ám vệ đang ẩn thân trong bóng tối khác nhất trí ở trong lòng vì thủ lĩnh thắp ba nén hương, ‘lên đường bình an.’

Văn Nhân Dư Bách vui sướиɠ túm Tuân Lương đi ‘hoành hành ngang ngược’, Bạch Kỳ trầm lặng uống ngụm trà ấm thở phào một hơi, thả lỏng thân thể thích ý nằm về trên ghế.

771 vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông khởi động máy, “Ngài lại quản chuyện rảnh rỗi gì rồi?”

“Tiểu quỷ kia cũng rất thú vị, chỉ điểm một chút cũng không uổng công.” Bạch Kỳ không thèm để ý nói.

“Liễu Nguyên cũng được, Văn Nhân Dư Bách cũng thế, đây đều là Văn Nhân Thiên nợ không liên quan tới ngài.” 771 bình tĩnh nói.

“Nếu mượn thân thể của Văn Nhân Thiên, chuyện ‘hắn’ lưu lại vẫn cần phải xử lý một chút, người tu hành sợ nhất là nhân quả, ta không muốn sau khi đi thế giới tiếp theo trong ba ngàn thế giới một chuyến còn mang theo nợ trên người.”

“Văn Nhân Thiên đã chết.”

“Ngươi xác định?” Bạch Kỳ ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía 771, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt hắn ẩn giấu cái lạnh thấu xương.

Mắt 771 lóe tia sáng, trong đầu nổi lên dự cảm xấu , “Có ý gì?”

Bạch Kỳ thu tầm mắt lười biếng nằm lại, hắn duỗi ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ ngực, “’Hắn’ còn ở đây này.”

“!!!” 771.