Thế giới I: Chương 8

Nhã gian chữ Thanh tại lầu hai Mẫu đơn viên, Văn Nhân Dư Bách cong mông dán chặt vào tường nghe động tĩnh phòng cách vách, Tiết Dương của Thái úy phủ coi trọng một ca cơ trong Mẫu đơn viên, cơ hồ mỗi ngày đều đến cổ vũ, y là đặc biệt chạy tới chặn đường gã.

Văn Nhân Thiên chỉ cho y mượn Tuân Lương để sai sử một ngày, Văn Nhân Dư Bách sao có thể chậm trễ? Túm Tuân Lương một đường chạy thẳng đến Mẫu đơn viên, sau khi hỏi được vị trí của Tiết Dương liền thuê phòng cách vách gã.

Tuân Lương đứng trong phòng nhìn chằm chằm Văn Nhân Dư Bách giống như con thằn lằn bám vào trên tường, vô cùng dĩ hạ phạm thượng liếc mắt xem thường một cái, một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy trong một sớm mất!

Kịch ở sân khấu dưới lầu ‘ê ê a a’ xướng xong, Tiết Dương trong nhã gian đã có chút men say vung tay lên thét to thưởng, phòng cách vách tức khắc cãi cọ ồn ào loạn thành một đoàn, người so với hôm qua người chỉ nhiều hơn không ít.

Tiết Dương cứ theo lẽ thường nghe xong diễn uống xong rượu bày tỏ tình ý với mỹ nhân, đến khi trời dần tối xuống gã mới say khướt đi ra khỏi Mẫu đơn viên, lên kiệu về phủ Thái úy.

Văn Nhân Dư Bách theo đuôi Tiết Dương về phủ, nhưng dọc theo đường đi đều không tìm thấy thời điểm bánh xe chậm lại để xuống tay, vì thế chỉ phải xin giúp đỡ với Tuân Lương, “Đại hiệp.”

Bị Văn Nhân Dư Bách đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm, Tuân Lương nhận mệnh thở dài, sau khi nói nhỏ ‘đắc tội’ liền ôm lấy eo y thả người nhảy lên bay vào trong phủ Thái úy.

“Lợi hại!” Văn Nhân Dư Bách vỗ tay.

Hai người lẻn vào trong phủ Thái úy, tránh khỏi thị vệ tuần viện đi đến viện Tiết Dương, Tiết Dương sau khi về phòng ngã vào trên giường thì ngủ mất, đám thị nữ nhặt quần áo giày dép trên mặt đất lên thu dọn lại thật tốt rồi mới tắt nến rời khỏi phòng ngủ.

Chờ ngọn nến trong phòng bị thổi tắt toàn bộ, Văn Nhân Dư Bách mới kiềm nén hưng phấn trộm đi vào, sau khi nhìn thấy Tiết Dương đang ghé vào trên giường ngủ thì xắn tay áo lên cười âm hiểm.

“Ngô! Cứu…” Tại khoảng khắc Tiết Dương mở miệng gọi người, Tuân Lương giương tay bắn một viên đá đánh trúng á huyệt của gã.

Văn Nhân Dư Bách dùng chăn bông che đầu Tiết Dương lại, sau đó vung viên gạch nhặt ở cửa lên hung tàn đập vào gã, hơn nữa còn toàn đánh lên mặt, y vẫn còn nhớ rõ hôm qua Tiết Dương đã chiêu nào cũng đều đánh vào trên mặt y.

Tuân Lương là một cao thủ, không nói ở kinh thành, cho dù ở trong giang hồ cũng là người có danh hào xếp hạng cao. Cao thủ PK đều là một chiêu định sinh tử, Tuân Lương nào đã gặp qua kiểu đánh lộn dùng gạch thô lỗ như Văn Nhân Dư Bách? Trong lúc nhất thời cũng phải xem đến trợn tròn mắt.

‘Cho ngươi đánh ta! Cho ngươi nhục nhã ta! Cho ngươi nhục nhã mẫu phi của ta…’ Văn Nhân Dư Bách mỗi một gạch đập xuống đều mang theo oán khí.

Lúc ban đầu Tiết Dương còn giãy giụa, nhưng mỗi khi gã muốn tránh thoát Tuân Lương sẽ dùng đá bổ một chút, mãi cho đến khi gã bị Văn Nhân Dư Bách đánh đến không thể nhúc nhích.

Viên gạch trong tay bị đập nát, Văn Nhân Dư Bách dùng chân đá đá Tiết Dương, “Gã chết rồi?”

Tuân Lương tiến đến xốc chăn bông lên lộ ra khuôn mặt bị đánh đến huyết nhục mơ hồ của Tiết Dương, “Vẫn còn hơi thở.”

“Lui thôi.” Mặt Tiết Dương quá dọa người, Văn Nhân Dư Bách có điểm lúng túng, đánh Tiết Dương một trận để xả giận không phải vấn đề lớn, nhưng nếu đem người gϊếŧ chết thì sẽ phiền toái, dù sao gã cũng là tôn tử của Thái úy.

Tính cách túng bao* của Văn Nhân Dư Bách khiến cho Tuân Lương cảm thấy thực chướng mắt, nhưng Bạch Kỳ có mệnh lệnh nên hắn lại không thể không bảo hộ y, thật là nghẹn khuất!

* Yếu đuối, thiếu can đảm, rụt rè.

Nhϊếp Chính vương phủ, Bạch Kỳ đứng ở hành lang dài dưới hiên đùa giỡn con chim trong l*иg, con chim này là nguyên thân nuôi, biết học vẹt còn rất thông minh, khi thấy Bạch Kỳ thì sẽ kêu ‘Vương gia Vương gia’.

“Trung tuần* tháng sau là sinh thần của bệ hạ chư quốc tới chúc mừng, lần này Ninh vương trở về sợ là sẽ không đi Mân thành nữa.” Một bên quản gia mở miệng nói.

* Ngày 11 đến 20 hàng tháng.

“Con kiến mà thôi, không đáng sợ hãi.” Bạch Kỳ không chút để ý trả lời.

“Trong triều truyền đến tin tức, hôm trước Mẫn thái phi thỉnh tấu bệ hạ vì Ninh Vương ban hôn nữ nhi Ngự sử đại phu làm chính thê, nghe nói Phan tiểu thư lớn lên dáng vẻ cực xấu, thô tục vô lễ dốt đặc cán mai, Ninh vương vì mượn sức Phan Liêu cũng là hạ đủ vốn gốc.”

“Phan Liêu Ứng?” Bạch Kỳ hỏi

.“Chính thê Phan Liêu năm trước vừa mới chết, lão lấy việc hiếu kỳ của nữ nhi chưa hết làm lí do cự tuyệt.” Quản gia trả lời.

Bạch Kỳ từ trong trí nhớ của Văn Nhân Thiên biết được Thừa tướng Đoạn Kỳ là người của hắn, nếu Phan Liêu thật dám cùng Ninh Vương kết thân không khác gì chính diện đối lập với đảng Nhϊếp Chính vương, vậy thì vị trí Ngự sử đại phu kia của lão phỏng chừng cũng không ngồi được lâu.

“Tiểu cô nương Vương gia mang về kia lại bị bệnh, buổi sáng ta đi ngang qua có trộm nhìn, chỉ sợ là không sống được lâu nữa, thật đáng thương.”

“Nàng là nữ nhi của tội thần, Vương gia đại ân khoan thứ tội này đã là từ bi, ngươi quản nàng làm gì?”

Hai hạ nhân bưng đồ từ chỗ ngoặt hành lang đi ra, quản gia nghe thấy đen mặt, thầm mắng một câu hai thứ hỗn trướng khua môi múa mép, sau đó ho khan một tiếng nhắc nhở hai người.

“Vương gia!” Theo tiếng thấy Bạch Kỳ hai người bị dọa đến mềm nhũn chân quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch run như cầy sấy.

“Tiểu cô nương trong miệng ngươi là muội muội của Hoắc tứ công tử?” Tên là gì nhỉ? Hoắc… Hoắc Oánh Hòa?

“Bẩm Vương gia, đúng vậy.” Người bị hỏi chuyện run rẩy trả lời.

Từ sau ngày xúc động đem huynh muội hai người Hoắc gia ở pháp trường mang về Bạch Kỳ đã đem việc này vứt ra sau đầu, nghe hai người này nói ‘lại bị bệnh’, chẳng lẽ nàng thường xuyên sinh bệnh sao?

“Đi xem đi.” Bạch Kỳ nói xong nhấc chân rời đi.

Sau khi Bạch Kỳ đi trước vài bước, quản gia mắt lạnh nhìn hai người trên mặt đất lại liếc mắt ra lệnh cho thị vệ ở bên cạnh, “Vả miệng hai mươi, phạt hai tháng tiền lương.”

“Dạ!” Hai hạ nhân run run lĩnh mệnh, tại nơi nặng quy củ nhất như phủ Nhϊếp Chính vương loại trừng phạt này đã là cực nhẹ