Chương 38

CHƯƠNG 38: “CÒN CÁI GÌ Biếи ŧɦái HƠN LÀ ĐỐI VỚI TIỂU CHẤT NỮ CỦA MÌNH LÀM CHUYỆN LÉN LÚT”

Trầm Vĩnh Lan sau khi tắm rửa xong không mặc quần áo, cứ như vậy tiếp tục chạy về phòng Trầm Lạc Phù, ở trong phòng chạy tới chạy lui Trầm Vĩnh Lan cũng không hề thấy chướng ngại tâm lý.

“Lạc Phù, cô tắm một mình có được không, có muốn tôi hổ trợ không?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù còn chưa ở phòng tắm đi ra, liền giả bộ hảo tâm gõ lấy cánh cửa phòng tắm.

“Không cần, tôi tắm xong rồi” Trầm Lạc Phù cự tuyệt nói, tuy rằng toàn thân nàng có chút vô lực nhưng tắm bằng vòi sen cũng không cần sự giúp đỡ, nói chung nàng vẫn cảm thấy Trầm Vĩnh Lan gần đây quá mức ân cần với nàng, rất nịnh bợ mà cũng rất gian trá.

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù không muốn đáp ứng nên liền từ bỏ, nàng tiếp tục trở về phòng và nằm ở trên giường Trầm Lạc Phù, thuận tay ôm lấy cái gối của Trầm Lạc Phù, cúi xuống ngửi, quả nhiên có mùi hương trên người của Lạc Phù, tại sao trước kia nàng lại không phát hiện ra trên người Trầm Lạc Phù lại có mùi vị tốt như vậy cơ chứ?

“Tại sao lại đến nữa?” Trầm Lạc Phù sau khi tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, liền nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan thân thể xích͙ ɭõa nằm ở trên giường nàng, còn ôm lấy cái gối của nàng, mai mắn là ôm lấy cái gối cũng che đi một ít thịt trắng mịn nơi ngực, thế nhưng ở vùng tam giác với rừng rậm như ẩn như hiện lộ ra vô cùng cám dỗ lại không có gì che đậy, mai mắn hơn Trầm Vĩnh Lan khép lại hai chân chứ không có hào phòng đem chân mở ra. Trầm Lạc Phù vẫn như trước không dám nhìn thẳng, hơi nhíu mày lại, nếu không có việc gì chạy vào phòng nàng làm cái gì đây, chạy vào phòng coi như không nói đi, làm gì như vậy mà lõa thể đây? Thích lõa thể cũng không tính đi, ít nhất cũng phải biết mặc một cái qυầи ɭóŧ vào đi chứ, như vậy còn ra thể thống gì nữa!?

“Tôi thấy buồn chán quá, muốn kiếm ngươi nói chuyện một chút” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù đi ra, liền buông cái gối xuống, chống lấy cằm nhìn chằm chằm Trầm Lạc Phù, đúng vậy, Trầm Lạc Phù bộ dáng quắn khăn tấm thoạt nhìn rất là gợi cảm. Trầm Vĩnh Lan liền suy nghĩ, nếu đầu ngón tay của nàng chỉ cần nhẹ nhàng chạm phải thì cái khăn kia sẽ rơi xuống… vừa nghĩ như vậy Trầm Vĩnh Lan cảm thấy được đầu ngón tay của nàng đang vương ra, rất muốn làm hành động như vậy. Nhưng nàng biết được, nếu lúc này làm như vậy khẳng định sẽ nhận một bạt tay, cho nên Trầm Vĩnh Lan chỉ có thể khắc chế ham muốn càng lúc càng lớn ở trong đầu. Trầm Vĩnh Lan không ngừng tự thôi miên mình, nhưng hiệu quả thực sự không cao.

“Tại sao cô lại không mặc quần áo vào?” Trầm Lạc Phù cảm thấy được nữ nhân bình thường không phải đều có điểm rụt rè sao? Điểm rụt rè của Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc chạy đi đâu hết rồi?

“Tôi thích như vậy, không cảm thấy trói buộc a” Trầm Vĩnh Lan không phải không biết có gì không ổn, nhưng vẫn cảm thấy nên gây tiện nghi cho Trầm Lạc Phù, nàng biết rõ dáng người mình tốt như vậy, dù nhìn như thế nào cũng đều thực sự rất đẹp mắt.

“Nhưng người khác nhìn không được tự nhiên” Trầm Lạc Phù bản thân nàng rất thư thái nhưng vẫn muốn bận tâm dùm cho người khác mà cảm nhận.

“Không có gì là không được tự nhiên cả, nếu có thì cũng do người xem có tâm tư xấu nên mới không được tự nhiên thôi” Trầm Vĩnh Lan nói rất tự tin, đương nhiên nhìn thì sẽ không được tự nhiên nhưng quan trọng là ở trong tâm mà thôi.

Trầm Lạc Phù cảm thấy nói chuyện với người vô lý như Trầm Vĩnh Lan thực sự rất là vô lực, nàng ấy như nữ vương lúc nào cũng đánh bại mình, bản thân mình nói ra câu nào cũng đều bị Trầm Vĩnh Lan bác bỏ.

“Cô út, tôi thực sự rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi, đêm nay không muốn nói chuyện” Được rồi, bất quá bản thân tôi đã nói như vậy rồi, cô cũng nên biết điều một chút mà nhanh chóng trở về phòng đi.

“Vậy đi ngủ đi!” Trầm Vĩnh Lan khó có được cơ hội tốt như vậy nói chuyện.

Trầm Lạc Phù dự định đi ngủ, thế nhưng lại phát hiện Trầm Vĩnh Lan vẫn như trước nằm ở trên giường mình, không hề có ý di chuyển.

“Tại sao cô lại không về phòng mình?” Bản thân mình cũng phải ngủ, Trầm Vĩnh Lan không phải nên ngoan ngoãn mà trở về phòng của mình đi sao?

“Đêm nay tôi ngủ ở đây!” Trầm Vĩnh Lan không chút để ý nói.

“Tại sao?” Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan dường như buồn chán đến cảnh giới cao rồi, phòng của mình mà không ngủ lại muốn đổi lấy phòng người khác mà ngủ, thế nhưng Trầm Lạc Phù tất nhiên đã nghĩ sai phương hướng rồi, Trầm Vĩnh Lan không phải là muốn đổi phòng ngủ mà chính là bản thân mình muốn ngủ ở phòng nàng.

“Đêm nay tôi muốn cùng ngủ ở đây!” Trầm Vĩnh Lan nói ra càng rõ ràng hơn.

“Cái gì?” Trầm Lạc Phù hiển nhiên bị kinh động, Trầm Vĩnh Lan rốt cuộc hôm nay bị trúng gió rồi, hoặc do hôm nay bản thân mình chính xác bị say rượu rất là nghiêm trọng, hay là đã nghe lầm, cho dù có nghe lầm đi nữa nhưng sau khi tắm rửa xong mình đã rõ ràng ra không ít.

“Cô đâu cần phải ngạc nhiên như vậy đâu, tôi đột nhiên cảm thấy ngủ một mình có chút buồn nên muốn có người ngủ cùng thôi, như vậy cũng không được sao?” Trầm Vĩnh Lan chọn mi hỏi ngược lại.

Trầm Lạc Phù nghe vậy, quả thực là hết chỗ nói, Trầm Vĩnh Lan muốn làm gì thì làm cũng không quan tâm người khác có đồng ý hay không. Trầm Vĩnh Lan thế nhưng vẫn mặt dày mày dạn ở trong này không đi cho nên Trầm Lạc Phù đành im lặng, chính vì cảm thấy được bản thân nàng đối với mọi hành vi của Trầm Vĩnh Lan cái loại cây thủy tiên này ngày càng bất lực hơn nên ngoài việc im lặng cũng chỉ biết im lặng, ngay cả phẫn nộ cũng không bộc phát.

Trầm Lạc Phù không nghỉ đến việc sẽ thay áo ngủ, vì Trầm Vĩnh Lan đang ở đây, nàng vẫn quấn khăn tắm rồi nằm xuống bên cạnh Trầm Vĩnh Lan sau đó tầm mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

Trầm Vĩnh Lan không ngờ tới hôm nay Trầm Lạc Phù nhanh như vậy liền thỏa hiệp, nàng mừng rõ trong lòng, giờ phút này liền muốn đưa tay ra kéo lấy Trầm Lạc Phù ôm vào lòng, tuy rằng không thể làm như vậy, nhưng nàng cũng không ngại mà im lặng tiến tới gần Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan liền ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trầm Lạc Phù.. chỉ hận không thể đem cái mũi dán lên người Trầm Lạc Phù mà ngửi.

“Trầm Vĩnh Lan!” Mãi một lúc sau, Trầm Lạc Phù đột nhiên mở miệng gọi thẳng tên Trầm Vĩnh Lan, từ trước đến giờ đều kêu Trầm Vĩnh Lan là cô út, rất ít khi nào gọi thẳng tên Trầm Vĩnh Lan như vậy.

“Hở?” Trầm Vĩnh Lan lại không thấy có điểm gì khác biệt.

“Ta rất ghét ngươi!” Nếu không phải Trầm Lạc Phù trong người vẫn còn một chút hơi rượu thì đại khái có chết Trầm Lạc Phù cũng không đem câu này ở trong lòng nói ra, nhưng sau khi nói xong Trầm Lạc Phù lại cảm thấy trong lòng mình lại rất thoải mái.

Trầm Vĩnh Lan trước kia vẫn thường xuyên đối với Trầm Lạc Phù mà nói chán ghét nhưng vẫn chưa bao giờ nghe Trầm Lạc Phù nói là chán ghét nàng, tuy nhiên phần lớn nàng vẫn có thể đón được là Trầm Lạc Phù cũng ghét mình nhưng hiện tại lại nghe chính miệng Trầm Lạc Phù nói lời này, Trầm Vĩnh Lan mới cảm thấy có điểm kì lạ, tất nhiên nàng cũng không thấy thoải mái lắm khi nghe như vậy.

“Oh!” Trầm Vĩnh Lan thản nhiên đáp, chán ghét thì chán ghét về sau sẽ làm cho Trầm Lạc Phù yêu thích mình. Phải hiểu rằng hoa thủy tiên chưa bao giờ thiếu tự tin cả.

“Có biết trước kia tôi thường có nguyện vọng gì không?” Trầm Lạc Phù hỏi.

“Nguyện vọng gì?” Trầm Vĩnh Lan chọn hi hỏi.

“Chính là ở trên mặt của Trầm Vĩnh Lan vẽ một con rùa” Trầm Lạc Phù cảm thấy Trầm Vĩnh Lan xinh đẹp như vậy nếu ở trên mặt có một con rùa thì sẽ khiến người ta vui vẻ a.

Trầm Vĩnh Lan lại có cảm giác các tuyến mồ hôi mình thoát ra, bởi vậy mới nói người nào lúc nhỏ luôn tỏ ra nhu thuận chứ? Thực chất Trầm Lạc Phù tuyệt đối là giả vờ mà ngoan ngoãn mà, cái này không tính là Trầm Lạc Phù trong lòng đều có đầy ý nghĩ đen tối muốn trả thù mình đi.

“Còn gì nữa!” Trầm Vĩnh Lan chắc chắn rằng Trầm Lạc Phù không chỉ có một tâm tư muốn trả thù mình, cho nên nàng nhất định phải moi ra mà đề phòng.

Trầm Vĩnh Lan đợi hồi lâu vẫn không thấy Trầm Lạc Phù trả lời, lúc sau liền nghe được hơi thở đều đặn của nàng, Trầm Vĩnh Lan nhìn về phía Trầm Lạc Phù, phát hiện Trầm Lạc Phù đã ngủ, miệng còn nở nụ cười. Cô nàng này không phải là nằm mộng thấy được vẽ con rùa trên mặt mình đi, Trầm Vĩnh Lan càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này có thể xảy ra.

Trầm Vĩnh Lan chống cằm chăm chú nhìn Trầm Lạc Phù, tinh tế đánh giá khuôn mặt của nàng, đúng là ngũ quan tinh xảo, hơi thở nhu hòa làm cho Trầm Vĩnh Lan không muốn dời mắt. Trầm Vĩnh Lan cũng rất nhanh đem tầm mắt từ trên mặt Trầm Lạc Phù chậm rãi dời xuống dưới, cái cổ kia vô cùng gợi cảm mà thật xinh đẹp, Trầm Vĩnh Lan không khỏi đem mặt của mình hơi tiến đến gần cổ Trầm Lạc Phù mà ngửi, thỏa mãn nguyện vọng vừa rồi của mình, Trầm Vĩnh Lan ở cổ Trầm Lạc Phù giống như con chó nhỏ ngửi tới ngửi lui… quả nhiên hơi thở của Trầm Lạc Phù thật khiến người ta say mê, nếu không phải sợ Trầm Lạc Phù giật mình tỉnh giấc thì Trầm Vĩnh Lan thiếu chút nữa liền khắc chế không được hôn lên cổ Trầm Lạc Phù rồi.

Trầm Vĩnh Lan tầm mắt lại không biết khống chế liền tiếp tục dời xuống phía dưới, kia là cặp xương đòn tinh tế, đôi vai trắng nõn làm cho Trầm Vĩnh Lan liền nuốt nước bọt, trong lòng dường như nóng lên. Đột nhiên cảm thấy được cái khăn tấm đang quấn ở chỗ mềm mại kia lã lướt vô cùng: cái nơi đang nhô ra khỏi khăn tăm vô cùng chướng mắt. Giống như vừa rồi nàng vừa nghĩ, chỉ cần móc nhẹ ngón tay thì khăn tắm này sẽ rơi xuống, mình sẽ được nhìn đến cảnh sắc mê người ấy, tâm tư tà ác bắt đầu chiếm giữ toàn bộ đầu óc Trầm Vĩnh Lan.

Tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan lúc này vẫn không dám hành động, nàng không chắc chắn được Trầm Lạc Phù đã ngủ say hay chưa.

“Lạc Phù…” Trầm Vĩnh Lan thử gọi.

Trầm Lạc Phù không có phản ứng, nếu là bình thường nàng nhất định sẽ không nhanh như vậy mà ngủ say, thế nhưng đêm nay là do tác dụng của rượu, nên rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Trầm Vĩnh Lan sau khi xác định Trầm Lạc Phù đã ngủ say mới có chút yên lòng, lúc này ý niệm xấu trong lòng liền khởi sắc, giống như ngọn lửa hừng hực bốc cháy lên. Rất nhanh nàng liền hướng lấy ngón tay thon dài xinh đẹp của mình về phía Trầm Lạc Phù, ngón tay của nàng chợt run nhẹ, thật ra không phải vì nàng sợ hãi mà vì nàng quá kích động.