Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thủy Tiên Có Gai

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 46

- Hôn một chút thôi, cũng không có mất miếng thịt nào đâu


Trầm Vĩnh Lan bị Trầm Lạc Phù đuổi khỏi phòng cũng liền trở về ngủ một giấc, có suy nghĩ gì cũng liền quăng ra khỏi đầu, điều này chứng minh Trầm Vĩnh Lan không hề đem ý nghĩ kia mà suy nghĩ nhiều, thậm chí so với trước kia càng không vì vấn đề này mà trở nên lo lắng hay bối rối.

Đúng vậy, nàng ngủ rất ngon và cũng không có ý định sẽ bỏ cuộc!

Nhiều ngày sau đó, Trầm Lạc Phù đang bận rộn với chương trình đào tạo của mình, thì Trầm Vĩnh Lan một lần nữa lại sang quấy rầy nàng.

“Trầm Lạc Phù, cô cho tôi hôn một cái được không?” Trầm Vĩnh Lan dựa sát vào Trầm Lạc Phù, đầy hy vọng hỏi, nàng mỗi ngày đều hỏi Trầm Lạc Phù vấn đề này, kéo dài cũng được một tuần.

“Không được!” Trầm Lạc Phù lúc này đã muốn bị làm cho bực mình, có thể chịu bị quấy rầy trong một tuần nàng giỏi chịu đựng đến mấy cũng không thể nào mà không bực bội được, Trầm Lạc Phù từ trước đến giờ luôn biết điều tiết cảm xúc của mình, nhưng cũng không thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Cô cho tôi hôn một chút thôi, cũng không có mất miếng thịt nào đâu” Trầm Vĩnh Lan có chút phàn nàn nói, nàng thiệt tình cảm thấy Trầm Lạc Phù đã có một chút tức giận.

“Trầm Vĩnh Lan, cô rốt cuộc không muốn để tôi yên sao?” Trầm Lạc Phù cơn tức rốt cuộc không kiềm chế được cũng bộc phát, hôn một cái sao, cô có muốn động dục thì cũng tìm người khác đi, tôi là cháu ruột của cô, cô rốt cuộc là có bị thần kinh không đây?

“Cô cho tôi hôn một cái liền xong thôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy cô nữa, chẳng lẽ cô không biết tính tôi nếu tôi không chiếm được thì sẽ luôn luôn quấy rối sao?” Trầm Vĩnh Lan đối với ánh mắt đang bốc hỏa của Trầm Lạc Phù coi như không thấy gì.

“Cô cảm thấy như vậy hợp lý sao? Hợp lý sao?!” Trầm Lạc Phù liên tiếp nói liền hai từ “hợp lý” cũng thấy được lúc này nàng bị Trầm Vĩnh Lan làm cho tức điên lên rồi.

“Tôi mặc kệ có hợp lý hay không, tôi thích là được rồi!” Trầm Vĩnh Lan không quan tâm lại bá đạo nói.

Cô thích nhưng tôi thì không! Trầm Lạc Phù lần đầu tiên liền muốn một tay đánh chết Trầm Vĩnh Lan, người gì mà không hề biết nghĩ đến lễ nghi liêm sỉ là gì cả.

“Trầm Vĩnh Lan, nếu cô quấy rầy tôi, tôi sẽ…” Trầm Vĩnh Lan nghiến răng nghiến lợi còn chưa nói hết thì đã bị Trầm Vĩnh Lan cắt ngang.

“Thực sự mà nói là do cô sợ bị tôi hôn, cô bị tôi hôn sẽ bị nghiện, đôi lúc nghĩ lại kỹ thuật hôn của tôi cũng tốt lắm, nếu cô hôn môi với tôi về sau sẽ rất thích cho coi.” Trầm Vĩnh Lan càng nói càng cảm thấy trường hợp này có thể xảy ra, hoàn toàn không phát hiện Trầm Lạc Phù vừa nghe xong khuôn mặt đã trắng bệt, dường như không còn động lại một chút máu nào…

Quả thật là đầu lưỡi Trầm Vĩnh Lan rất linh hoạt, cho nên nói có kỹ thuật hôn tốt thì cũng không phải là nói suông, Trầm Vĩnh Lan cho đến giờ vẫn còn rất đắc ý bởi câu nói của Hứa Duy Cảnh, đó là đầu lưỡi của nàng có thể đem ra so sánh với thân cây anh đào vừa dài lại cong, rất là linh hoạt. Tiếp đó Hứa Duy Cảnh cũng từng rất xem thường mà nói một câu “Ngươi có đầu lưỡi tốt lại không biết dùng, ngươi lại không chịu công!?”

Trầm Lạc Phù lúc này thực sự cảm thấy bản thân mình rất muốn bóp chết cây hoa thủy tiên trước mặt, cô thật đúng không biết xấu hổ là gì, có yêu cầu khiếm nhã với tôi thì thôi đi, lại còn khoe khoang bản thân mình, cô cho rằng cái miệng của cô có mật sao? Liền có thể làm người khác nghiện ư? Còn lâu a.

“Cô đi tìm người khác mà nghiện đi.” Trầm Lạc Phù chỉ hận Trầm Vĩnh Lan không phải là ruồi bọ, nếu là ruồi bọ thì nàng sẽ chụp lấy mà đem Trầm Vĩnh Lan đi dính lấy người khác không thì nàng sẽ đập chết con ruồi này.

“Cô mới là người nhát gan không dám cho tôi hôn thôi!” Trầm Vĩnh Lan được nước làm tới nói.

“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù hít thở một hơi, cố gắng bình tâm lại thái độ của mình, đối phó với người như Trầm Vĩnh Lan nàng phải thật bình tĩnh, Trầm Vĩnh Lan chính là khi muốn quyết định chuyện gì thì sẽ vô cùng cố chấp làm tới cùng.

“Sao? Có phải đã thay đổi quyết định rồi không?” Trầm Vĩnh Lan vui sướиɠ hỏi, nàng chỉ biết Trầm Lạc Phù bất quá sẽ chịu đựng, cũng giống như khi còn nhỏ nàng muốn cướp cái gì muốn làm chuyện gì thì Trầm Lạc Phù lúc đầu sẽ không thỏa hiệp thế nhưng sau đó nhất định cũng sẽ nhường bước. Tuy nhiên lần này thì thời gian có hơi lâu một chút.

“Hôn một cái, cô sẽ không làm phiền tôi nữa?” Trầm Lạc Phù hỏi, nàng thực sự bị Trầm Vĩnh Lan làm cho sợ rồi.

Trầm Vĩnh Lan gật đầu.

“Chỉ hôn nhẹ một cái rồi lập tức rời đi.” Ý của Trầm Lạc Phù chính là hôn phớt qua giống như những người nước ngoài hôn chào hỏi, hôn như vậy nàng sẽ không có phương hướng mà suy nghĩ về vấn đề lσạи ɭυâи.

Trầm Vĩnh Lan vẫn gật đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, trước cứ lừa đã rồi tính sau, đến lúc đó cũng không thuận theo ý Trầm Lạc Phù được.

“Vậy cô cứ hôn đi!” Trầm Lạc Phù nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy bản thân nàng giống như anh hùng nguyện hy sinh vậy, lúc này nàng có cảm giác sắp nhận được một đao chém xuống đầu

Trầm Vĩnh Lan tuy được đáp ứng, thế nhưng tim gan nàng dường như bị kích động nên có chút run rẩy.

Trầm Lạc Phù mở to mắt, nàng cảm thấy chuyện này chỉ cần xảy ra trong nháy mắt là xong, thế nhưng Trầm Vĩnh Lan như thế nào một chút cũng không động đậy, còn ở đó mà ngơ ngác, chẳng thà làm cho nhanh, sớm bắt đầu thì sớm được giải thoát a. Nàng mở to ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Trầm Vĩnh Lan, lúc này nàng mới phát hiện trong ánh mắt Trầm Vĩnh Lan như có ngọn lửa nhỏ, cháy phập phòng, và đột nhiên trở nên rất sâu thẳm, biểu hiện này cũng không giống chỉ muốn hôn nhẹ đơn giản như vậy. Trầm Lạc Phù giờ phút này đột nhiên có chút hối hận vì bản thân mình tựa hồ đáp ứng quá qua loa, nàng vừa muốn thay đổi ý định thì cảm nhận được bàn tay Trầm Vĩnh Lan đã đặt ở sau ót nàng, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng ngày càng tiến lại gần và đôi môi nàng bị đôi môi Trầm Vĩnh Lan che lại.

Trầm Lạc Phù từ đầu đến cuối đều mở to mắt, thậm chí mở rất to, chuyện như vậy phát triển nàng có chút trở tay không kịp.

Trầm Vĩnh Lan dán đôi môi mình lên môi Trầm Lạc Phù, cũng giống như trong trí nhớ của nàng, môi Trầm Lạc Phù rất mềm mại, lại mang theo một cỗ thơm mát, nhưng điều duy nhất khiến Trầm Vĩnh Lan không được vừa lòng đó là Trầm Lạc Phù lại mở to hai mắt ra nhìn mình, Trầm Lạc Phù một chút cũng không hiểu hôn môi là phải nhắm mắt lại sao, tuy nhiên Trầm Vĩnh Lan cũng không để tâm vì dù sao tiểu chất nữ cũng chỉ là tiểu xử nữ, kinh nghiệm từng trãi cũng không có nên không chấp nhất để làm gì. Hơn nữa Trầm Lạc Phù lúc này ngẩn ra cũng có lợi cho nụ hôn của nàng, vì vậy nàng sẽ lợi dụng cơ hội mà lấn sâu vào.

Trầm Vĩnh Lan khẽ len đôi môi của Trầm Lạc Phù ra, nhẹ nhàng liếʍ, mυ"ŧ và cắn nhẹ, đôi môi của Trầm Lạc Phù bị hôn dần trở nên ửng đỏ.

Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan hôn cảm giác có chút tê dại, nàng bị cảm giác này làm cho bừng tỉnh, tựa hồ phát hiện ra nụ hôn này không giống như lời hứa của Trầm Vĩnh Lan chỉ muốn chạm nhẹ, nàng nhận ra được vấn đề liền muốn đẩy Trầm Vĩnh Lan ra nhưng lại bị thân hình cao lớn của Trầm Vĩnh Lan chiếm ưu thế hơn áp sát nàng vào tường.

Trầm Vĩnh Lan cảm thấy nếu nụ hôn này chỉ đơn giản mà kết thúc như vậy thì thật là luyến tiếc, nàng đã năn nỉ một tuần mới được nụ hôn này nên tất nhiên phải biết hưởng thụ một chút, lúc này nàng dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình liếʍ và cắn nhẹ môi của Trầm Lạc Phù, dùng kinh nghiệm đã trải qua cố gắng trêu ghẹo người thiếu kinh nghiệm như Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù lúc này cảm thấy môi của mình có chút ngứa và tê dại, nàng không tự giác cũng theo phản xạ tự nhiên nên vươn đầu lưỡi ra để liếʍ nơi bị tê dại ấy, điều này lại nằm trong mong đợi của Trầm Vĩnh Lan, đầu lưỡi của nàng nhân cơ hội liền thừa cơ tiến vào, thu lấy đầu lưỡi Trầm Lạc Phù. Thế nhưng Trầm Lạc Phù không hề lường trước được, Trầm Vĩnh Lan tựa hồ giống như lần trước cưỡng hôn mình, đại khái lần này mới xác thực có ý nghĩa là nụ hôn đầu tiên của nàng. Nàng chỉ muốn đem đầu lưỡi của Trầm Vĩnh Lan đẩy ra khỏi miệng nàng, thế nhưng đầu lưỡi kia so với nàng thì lại càng vô cùng linh hoạt và cũng càng giảo hoạt, nàng không những không bị Trầm Lạc Phù đẩy ra mà ngược lại càng thừa cơ ngậm lấy lưỡi Trầm Lạc Phù, nhẹ nhàng hút lấy đầu lưỡi mà nhiệt tình trêu chọc, tựa hồ nụ hôn càng lúc càng sâu càng lúc càng trở nên thích thú. Trầm Lạc Phù kháng cự ngày càng yếu đi, nàng thậm chí có chút sa vào nụ hôn nhiệt tình của Trầm Vĩnh Lan, ở trình độ nào mà nói thì Trầm Vĩnh Lan hôn môi đúng là cao thủ.

Cho tới bây giờ không ai có thể giống như Trầm Lạc Phù làm cho nàng có cảm giác mãnh liệt như thế, chỉ mới là một nụ hôn nóng bỏng cũng làm cho cơ thể Trầm Vĩnh Lan trở nên khô nóng không thôi, không những thế cơ thể nàng dường như lại đang dâng trào cảm giác ham muốn, vì thế nàng lại càng nhiệt tình hôn Trầm Lạc Phù không những vậy bàn tay không tự chủ được liền vuốt ve lấy cổ Trầm Lạc Phù, cho đến khi Trầm Lạc Phù hơi trở nên gấp gáp hơn cũng là lúc Trầm Vĩnh Lan mới bắc đắc dĩ mà tiếc nuối rời khỏi đôi môi Trầm Lạc Phù.

Trầm Lạc Phù lúc này cảm thấy đầu lưỡi nàng bị Trầm Vĩnh Lan hôn đã có chút tê rần.

“Cô hôn thì hôn tại sao lại đem đầu lưỡi tôi thu vào?” Trầm Lạc Phù chất vấn nói, tuy vừa rồi hôn môi khiến nàng có chút hoảng hốt, quan trọng là cô cháu hôn lưỡi như thế này lại giống như lσạи ɭυâи, vừa nghĩ đến như thế đã khiến trong lòng nàng run sợ, nàng cảm thấy Trầm Vĩnh Lan đơn thuần là người không biết giữ lời hứa, nàng vừa rồi chính là tự rước họa vào thân.

“Cái này mới được xem là nụ hôn trọn vẹn a!” Trầm Vĩnh Lan cũng cảm thấy vừa rồi mới được gọi là hôn, chỉ là khi nàng nhìn đôi môi ướŧ áŧ của Trầm Lạc Phù, nàng dường như khắc chế không được chỉ muốn nhào vào ôm Trầm Lạc Phù vào lòng, rồi hôn thêm một cái thật nồng nhiệt nữa.

“Cô..!” Trầm Lạc Phù tức giận nhìn Trầm Vĩnh Lan, cũng không biết chỉ trích như nào là tốt, nàng cảm thấy bản thân mình ngay từ đầu không nên cho Trầm Vĩnh Lan hôn nàng.

“Cảm giác không tốt sao?” Trầm Vĩnh Lan ân cần hỏi, kỹ thuật hôn của nàng tốt như vậy đừng nói là Trầm Lạc Phù không thích đi.

Cô hôn tôi như thế này còn hỏi tôi cảm giác tốt hay không à? Tôi chỉ thấy rất là kinh khủng!

“Tốt lắm, cô hôn cũng hôn xong rồi, sao còn chưa chịu đi?” Trầm Lạc Phù không muốn cùng Trầm Vĩnh Lan thảo luận cảm giác sau khi hôn này.

“Trầm Lạc Phù, tôi còn muốn thưởng thức tiếp, làm sao bây giờ?” Trầm Vĩnh Lan liếʍ hạ khóe miệng của nàng, hành động kia cực kỳ tràn đầy ý dụ dỗ, cơ thể của nàng sáp lại trước mặt Trầm Lạc Phù, hường đến bên tai Trầm Lạc Phù hỏi nhẹ nhàng.

“Cô đi chết đi!” Trầm Lạc Phù phản xạ tự nhiên không khách khí nói ra từ này, từ trước đến giờ Trầm Lạc Phù chưa bao giờ nói ra bốn từ này, hiện tại chỉ có Trầm Vĩnh Lan mới làm cho Trầm Lạc Phù trở nên hỗn độn như vậy.

“Hôn thêm một cái thôi, đã hôn một lần rồi lần thứ hai cũng sẽ không có gì khác biệt lắm.” Trầm Vĩnh Lan tựa như ma quỷ, mê hoặc người lương thiện phạm tội.
« Chương TrướcChương Tiếp »